Sở Hạo suy nghĩ một lúc, hẳn là Quý Băng Băng nghe máy, lúc đó hắn uống say.
- Tôi không làm gì cả.
Lão Mạc nói:
- Có một vụ làm ăn, đi khóc tang, một ngày tệ.
Sở Hạo có chút do dự, lấy năng lực hiện tại của hắn, vì tệ mà đi khóc tang, vừa mệt lại vừa khổ, cuống họng khóc đến khàn giọng, còn chẳng bằng chính mình đến chỗ cầu lớn tính toán số mệnh cho người ta, mỗi ngày thu được ngàn tệ.
Chỉ là, Lão Mạc vẫn luôn đối xử tốt với hắn, lúc bản thân hắn mê mang, chính Lão Mạc là người đã giúp đỡ hắn.
Làm người không nên quên gốc rễ.
Sở Hạo nói: - Được rồi, tôi đi.
Bên kia, Lão Mạc cười nói:
- Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, đúng rồi, lần này khách hàng rất có tiền, cậu tốt nhất nên khóc nhiều một chút, nói không chừng còn có thể có thu nhập ngoài định mức.
- Không thành vấn đề.
Sở Hạo đương nhiên biết khóc tang, hơn nữa còn khóc đến mức tê tâm liệt phế.
Chỉ một lát sau, một địa chỉ được gửi đến.
Sở Hạo nhìn, trong lòng nghĩ thầm, đây là một tiểu khu cao cấp, hơn nữa tiểu khu này ở trong thành phố An Lập, không có mấy trăm vạn thì rất khó mua được.
Sở Hạo bắt xe, đi về phía tiểu khu.
Sau khi xuống xe, Sở Hạo lập tức nhìn thấy một dãy biệt thự, ánh mắt Sở Hạo lóe lên, nghĩ thầm, chờ sau này có tiền, bản thân hắn cũng sẽ đến mua một ngôi nhà.
Sở Hạo không có nhà, cho nên hắn vẫn tưởng tượng ra một căn nhà thuộc về chính mình.
Sau khi nói qua với bảo vệ của tiểu khu, Sở Hạo lập tức đi vào, tìm căn biệt thự mà Lão Mạc đã nói, gia đình này có không ít người.
Hệ thống nhắc nhở: - Cấp bậc ác quỷ thường lui tới, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng, tìm kiếm nguyên nhân và chân tướng, điểm kinh nghiệm tăng gấp đôi.
Sở Hạo sững sờ, nơi này thế mà xuất hiện ác quỷ, hắn vội vàng hỏi:
- Cấp bậc ác quỷ có lợi hại hơn lệ quỷ cụt tay không?
Hệ thống: - Quỷ cút tay chỉ là tiểu quỷ, thực lực của ác quỷ mạnh hơn tiểu quỷ gấp ba lần.
Sở Hạo giật mình, nhất thời trở nên cảnh giác, hắn có thể dễ dàng giết chết tiểu quỷ, thế nhưng là ác quỷ, vậy thì không nói trước được rồi.
- Cậu tìm ai?
Một người đàn ông mặc tây trang màu đen sau khi nhìn thấy Sở Hạo lập tức hỏi.
Sở Hạo nói:
- Tôi là người do Lão Mạc giới thiệu đến.
Người đàn ông mặc tây trang màu đen nói: - Đi theo tôi.
Đi vào ngôi biệt thự sang trọng, Sở Hạo lập tức bị hấp dẫn, nơi này có hồ bơi, bãi cỏ xanh mướt, đây chính là cuộc sống của kẻ có tiền.
Chỉ là Sở Hạo lại phát hiện ra trong ngôi biệt thự này có một luồng âm khí.
Bỗng nhiên, Sở Hạo cảm giác có người chăm chú nhìn hắn, hắn ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một cô gái mặc váy hoa đứng ở cửa sổ, trừng mắt nhìn hắn.
Sở Hạo chớp mắt một cái, cô gái kia đã biến mất không thấy đâu nữa.
- Đây chính là ác quỷ? Ban này ban mặt lại dám ra đây?
Sở Hạo có chút sợ.
Thế nhưng suy nghĩ một chút, chính mình có hệ thống, sợ cái lông?
Hơn nữa hắn có Trinh Tử, Trinh Tử cũng là ác quỷ, không cần lo lắng.
Hệ thống nhắc nhở: - Phát hiện ra ba ác quỷ, mời ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.
Mẹ nó!
Có lầm hay không, hẳn ba ác quỷ!
Không đợi Sở Hạo đi vào, một giọng nói vang lên:
- Sở Hạo, sao anh lại ở chỗ này?
Sở Hạo quay đầu nhìn lại, sắc mặt khó coi.
Ngô Tình Tình là bạn gái cũ của hắn, ghét bỏ hắn không có tiền, theo một tên đàn ông tuổi lái xe rời đi, không nghĩ đến lại gặp cô ta ở đây.
Ngô Tình Tình là một cô gái trưởng thành sớm, tuổi như dáng dấp lại như tuổi, vóc dáng rất tốt, lúc ấy trong lớp có không ít người theo đuổi cô ta.
Bọn họ ở bên nhau không bao lâu, khi đó đối với tình cảm, Sở Hạo tỉnh tỉnh mê mê, còn Ngô Tình Tình thì không giống thế, gần như đã là cấp bậc cao thủ, cũng không biết cô ta học được từ đâu.
- Tôi đến làm việc.
Ngô Tình Tình đương nhiên biết Sở Hạo làm gì, hắn nói làm việc, cũng chính là đi khóc tang giúp người ta, niệm mấy câu siêu độ, đều là mấy trò lừa gạt.
Trong mắt Ngô Tình Tình hiện lên chán ghét:
- Anh đi nhanh đi.
Sở Hạo không vui.
Ngô Tình Tình vẫn giống như thế, làm như hắn còn cần cô ta lắm? Cũng không nhìn xem cô ta là thá gì, nói:
- Sao tôi phải đi?
Ngô Tình Tình chán ghét Sở Triệu, hôm nay trong nhà bạn trai cô ta xử lý tang sự, tâm trạng của anh ta vốn dĩ không tốt, nếu nhìn thấy Sở Hạo đi khóc tang cho anh ta, đoán chừng sẽ nổi giận.
Ngô Tình Tình lấy một tờ màu đỏ từ trong ví tiền ra, nói:
- Anh khóc tang cũng chỉ được tệ, đây là tệ, anh nhanh đi đi.
Sắc mặt Sở Hạo âm trầm, nói:
- Tôi không đến khóc tang.
Ngô Tình Tình nhíu mày, lạnh lùng nói.
- Tôi không quan tâm anh đến đây làm gì, được rồi, đây là tệ.
Con mẹ nó chứ, đầu óc người phụ nữ này có vấn đề gì không?
Leo lên một người có tiền, thật sự cho rằng mình là nhân vật lớn rồi hả?
Sở Hạo híp mắt nói:
- Ngô Tình Tình, đầu óc cô bị bệnh à?
Ngô Tình Tình sửng sốt, giận dữ nói:
- Sở Hạo, anh phải tự biết mình là ai, tệ này đã là rất nhiều rồi, đủ cho anh ăn uống mấy ngày, anh còn muốn thế nào nữa?
Sở Hạo vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên một giọng nói ngạc nhiên vang lên:
- Thiên sư! Anh thật đúng là thiên sư, sao anh lại ở đây?
Một người đàn ông xuất hiện, Sở Hạo nhìn thoáng qua, đây không phải một trong số những người bên phe Mã Văn hôm qua ư?
Vương Vũ rất kích động, chuyện hôm qua vẫn còn để lại bóng ma tâm lý trong lòng anh ta, thế nhưng… So với bóng ma tâm lý, cảnh tượng Sở Hạo chế trụ quỷ kia khiến cho người ta vừa rung động lại khiếp sợ.
Sở Hạo thản nhiên nói:
- Đây là nhà của anh?
Vương Vũ vội vàng cung kính nói:
- Không phải, nơi này là nhà của bác cả tôi, thiên sư, mời anh vào trong.
Ngô Tình Tình có chút không nghĩ ra, làm sao Vương Vũ lại quen biết Sở Hạo?
Vương Vũ là thiếu gia của tập đoàn Vương thị, còn nhiều tiền hơn bạn trai cô ta, chính mình đã sớm muốn nịnh bợ, nhưng người ta căn bản xem thường cô ta.
Ánh mắt Sở Hạo nhìn về phía ngôi biệt thự, lạnh lùng nói:
- Tôi xuất hiện ở đây, chắc hẳn anh cũng biết, nơi này có thứ không sạch sẽ.
Trong lòng Vương Vũ khiếp sợ, giọng nói run rẩy:
- Không… Không phải chứ?
- Sao thế, anh không tin?
Sở Hạo nhìn anh ta.
- Tin, tôi đương nhiên tin.
Sở Hạo thản nhiên nói:
- Chẳng qua hiện tại tôi không muốn đi vào, cô gái này, tôi vừa nhìn đã thấy buồn nôn.
Ngô Tình Tình giận dữ nói:
- Sở Hạo, anh có ý gì.
Sở Hạo xoay người rời đi, nói:
- Đúng rồi, thứ đồ không sạch sẽ kia, đoán chừng buổi tối hôm nay sẽ hăm dọa ầm ĩ.
Vương Vũ trợn tròn mắt, đưa tay ra, “bốp” một tiếng, Ngô Tình Tình che mặt mình, sắc mặt không dám tin.
- Con khốn, cô coi mình là ai chứ, lại dám đắc tội với thiên sư, thiên sư, anh đừng đi, anh nhất định phải giúp tôi.
Vương Vũ run rẩy đuổi theo.
- Sở Hạo!
Sắc mặt của Ngô Tình Tình cũng thay đổi, sở dĩ Vương Vũ đánh cô cũng vì Sở Hạo, cô ta không hiểu vì sao lại như thế.
Vương Vũ đuổi theo, anh ta đã sợ đến choáng váng, nếu đúng như Sở Hạo nói, nơi này quả thực nguy hiểm, hiện tại anh ta có thể đi, nhưng cha anh ta còn ở bên trong.
- Thiên sư, anh đừng đi, cầu xin anh nhất định phải giúp tôi.
Vương Vũ sợ đến mức run chân rồi.
Sở Hạo nghiêng đầu sang chỗ khác, nói:
- Bổn thiên sư làm lấy tiền.
Vương Vũ vội vàng nói:
- Cho dù hết bao nhiêu tiền, thiên sư, anh nhất định phải giúp nhà chúng tôi.
- Được rồi, đi thôi.
Khả năng có thêm thu nhập, Sở Hạo vẫn rất vui lòng, dù sao cũng không thể bị người phụ nữ Ngô Tình Tình kia làm hỏng tâm trạng.
(Chưa xong còn tiếp.)