Cực Phẩm Khí Phụ

chương 7: nhiệm vụ của thời không đại thần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc tỉnh lại đã là buổi tối. Ta phát hiện mình đang nằm ở trong rừng cây, mắt hoa đầu choáng, đừng hiểu lầm, ta chính là đang đói. Nếu ta nhớ không nhầm, ta đã một ngày không có ăn gì. Nhìn lại trên người, quần áo đã đổi một thân vàng rực, hỉ phục sớm bay đi đâu không biết. Tú kiếm, ta nhanh tay sờ sờ, may mắn dù trang sức trên người mất sạch nhưng tú kiếm vẫn ở đó. Ta phát hiện mắt ta nhìn rất rõ, kính mắt của ta vẫn còn, Mộ Dung Nhược Nhan cũng còn lương tâm, không lấy đi kính của ta.

Hiện tại, ta một thân một mình, không có cái gì để ăn, đói chết đi được!!

Ta ngồi dưới đất, lẩm bẩm nói: “Thời Không đại thần chết tiệt, lão tử ta hiện đói quá, đừng thấy chết mà không cứu nhá.” (nguyên văn là một câu chửi, tại hạ mạn phép dịch quá đi >.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio