Hứa Thanh Tuyết đi ở phía sau Hứa Tử Yên, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bóng lưng của Hứa Tử Yên một cái. Trong lòng không ngừng suy tư, kỳ thực đêm qua nàng không thể nào ngủ ngon. Lăn qua lộn lại nhớ đến tình cảnh của bản thân và Hứa Tử Yên, một màn kia không ngừng tái hiện trước mắt nàng.
Nàng từ nhỏ đã được cả nhà cho là một thiếu nữ thiên tài, ba tuổi bắt đầu tu luyện, mười ba tuổi liền luyện đến Hậu Thiên tầng thứ sáu, trường hợp này ở trong gia tộc Hứa thị không phải không có, mà còn không ít. Nhưng người giống như nàng chưa từng ăn một viên đan dược, toàn bộ dựa vào sự nỗ lực của bản thân mà tu luyện đến Hậu Thiên tầng thứ sáu lại cực kỳ hiếm.
Ở trong gia tộc Hứa thị, kỳ thực không chỉ có mỗi gia tộc Hứa thị, tại mỗi gia tộc trên mảnh đại lục này, đệ tử đích hệ và đệ tử phổ thông từ khi sinh ra đã có sự khác nhau. Tuy rằng bọn họ không thể giống Hứa Tử Yên hiện tại ăn đan dược giống như ăn kẹo, nhưng cũng có không ít đan dược để ăn, cho nên cái gọi là thiếu niên thiên tài trong rất nhiều gia tộc đều là thổi phồng mà ra.
Còn Hứa Thanh Tuyết thì lại khác, do gia cảnh bần hàn nên tất cả nàng đều phải dựa vào tư chất và nỗ lực của bản thân mà tu luyện. Vì thế ở trong thâm tâm nàng luôn có chút suy nghĩ cực kỳ kiêu ngạo. Ngày hôm qua lúc Hứa Tử Yên đến thăm nàng, chưa nói được mấy câu, nàng đã hiểu rõ ý đồ của Hứa Tử Yên. Tính cách vốn thanh lãnh kiêu ngạo nên nàng nhận định là Hứa Tử Yên nghe nói đến thanh danh của nàng, đến để xin nàng chỉ bảo. Vì thế khó tránh khỏi có một ít kiêu căng.
Hơn nữa trong lòng nàng xác định rằng, tu luyện chẳng có gì đáng để nói. Nếu muốn trao đổi, vậy chỉ có thể đánh rồi mới hiểu được. Vào lúc nàng định nói ra với Hứa Tử Yên, thật không ngờ Hứa Tử Yên lại hiểu lầm nàng không muốn trao đổi với nàng ấy, liền cáo từ ra về.
Hứa Tử Yên đi rồi, Hứa Thanh Tuyết cảm thấy mình nhận lễ vật của đối phương, hơn nữa nhìn ra Hứa Tử Yên rõ ràng đã hiểu lầm mình, trong lòng thấy hơi có lỗi, nên quyết định đợi đến khi Hứa Tử Yên trở về, mình lại đi thăm nàng ấy, cùng lắm thì mình luận bàn cùng nàng ấy một lần, rồi trong lúc giao đấu chỉ bảo đối phương một chút.
Nhưng kết quả giao đấu lại làm nàng vô cùng xấu hổ và uể oải, lúc ban đầu nàng còn có thể chiếm chút ưu thế, nhưng chỉ sau mười mấy hiệp, nàng liền mất hết ưu thế. Cuối cùng lại bị Hứa Tử Yên tung một quyền đánh lui, hơn nữa Hứa Thanh Tuyết có thể thấy được đối phương rõ ràng không hề xuất toàn lực.
Lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng của Hứa Tử Yên, Hứa Thanh Tuyết đột nhiên lóe lên một ý nghĩ trong đầu, Hứa Tử Yên trước mắt này tuyệt đối không phải vật trong ao, tương lai nói không chừng sẽ nhất phi trùng thiên. Nếu hiện tại mình kết giao cùng nàng, nói không chừng tương lai sẽ có trợ giúp rất lớn với mình. Nhưng bản thân muốn phục tùng nàng ấy như vậy sao? Niềm kiêu ngạo của Hứa Thanh Tuyết ở trong lòng hò hét rằng không muốn, vì thế, cả dọc đường nàng cứ mãi hoang mang đi theo đám người Hứa Tử Yên tới đại điện giảng bài.
Mọi người chọn lựa một chỗ, ngồi trên chiếu, nhẹ giọng nói chuyện với nhau, cùng đợi lão sư xuất hiện. Không quá một khắc chung (), trong đại điện đột nhiên yên tĩnh lại, đám người Hứa Tử Yên cũng vội vàng ngậm miệng, ngẩng đầu nhìn về phía trước. Chỉ thấy một nam tử trung niên dạo bước đi lên bục giảng. Hứa Tử Yên vận linh nhãn xem thử, liền nhìn ra tu vi của đối phương là Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất.
() Một khắc chung: Mười lăm phút.
Nam tử trung niên kia bước lên bục giảng, cũng không nhìn mọi người, trực tiếp mở miệng bắt đầu giảng bài. Phía dưới đều im ắng, một đám nghiêm túc lắng nghe. Hôm nay là bài học đầu tiên của đệ tử mới tiến vào ngoại đường, cho nên nội dung chủ yếu chỉ giảng giải nền tảng tu luyện từ Hậu Thiên tầng thứ năm đến tầng thứ mười hai. Mà đây đúng là điểm khuyết thiếu của những tân đệ tử, vì thế cả đám lắng nghe cực kỳ chăm chú, như mê như say.
Lúc này ngồi bên trong đại điện đều là tân đệ tử, cũng chỉ có mấy chục người. Mà các đệ tử cũ của ngoại đường, biết đây là bài học đầu tiên của tân đệ tử, đều giảng mấy kiến thức căn bản nhất này nọ, do đó bọn họ đều không tới.
Hứa Tử Yên ở phía dưới cũng hết sức chăm chú lắng nghe, tu vi của nàng đương nhiên khác với những tân đệ tử kia, hơn nữa trong truyền thừa lại có một bộ công pháp cực kỳ hoàn chỉnh, cho nên mỗi một câu lão sư giảng bài, nàng đều sẽ lập tức lĩnh ngộ, hơn nữa còn suy một ra ba, suy nọ ra kia, tiếp thu mở rộng. Rất nhanh Hứa Tử Yên đã thấu hiểu hết đạo lý lão sư truyền thụ.
Lão sư giảng bài xong, đưa mắt lướt qua các đệ tử phía dưới một cái, chỉ thấy ánh mắt chúng đệ tử đều hoàn toàn mờ mịt. Trong lòng thầm cười trộm, hôm nay hắn giảng cho mọi người chính là kiến thức tu luyện căn bản từ Hậu Thiên tầng thứ sáu đến tầng thứ mười hai, trong lòng biết những đệ tử này lần đầu lắng nghe phân tích mức độ như thế sẽ không có khả năng hiểu được, có thể hiểu một hai phần đã là không tệ lắm rồi. Nhớ ngày đó, lần đầu tiên mình tiến vào ngoại đường nghe giảng, chẳng phải lúc ấy cũng mờ mịt giống thế sao? Dù gì sau này sẽ giảng giải từng tầng cho bọn họ, đến lúc đó bọn họ có thể hiểu được hay không, phải xem ngộ tính của mỗi người.
Cảm khái một chút, cũng không muốn quấy rầy mấy đệ tử đó lĩnh ngộ, đang tính rời khỏi. Nhưng ánh mắt của hắn chợt ngưng lại, hắn phát hiện Hứa Tử Yên đang ngồi trong đám người. Chỉ thấy Hứa Tử Yên ngồi ở chỗ kia, ánh mắt vô cùng trong suốt, đâu có chút nào gọi là mê man.
Lúc này Hứa Tử Yên nghe thấy lão sư ngừng giảng, rõ ràng đang có dáng vẻ tính rời đi. Liền nghĩ đám người mình có phải cũng nên rời khỏi đây hay không, nhưng đợi đến lúc nàng nhìn về phía đám Hứa Lệ và Hứa Lăng bên cạnh, phát hiện bọn họ đều ngơ ngác ngồi ở chỗ kia ngẩn người. Hứa Tử Yên cảm giác có điểm kỳ quái, liền quay đầu quan sát chung quanh, phát hiện mấy chục người trong điện đều như thế, trong ánh mắt cũng có vẻ mê man.
Nàng ở dưới này chẳng hiểu gì cả, lão sư trên bục giảng lại cảm thấy mất hứng. Hắn trông thấy bộ dạng Hứa Tử Yên hết nhìn đông lại nhìn tây, trong lòng liền nhận định Hứa Tử Yên vừa rồi lơ đãng, căn bản không nghe mình giảng bài. Hắn tuyệt đối không tin một tân đệ tử nghe xong bài giảng đầu tiên, sẽ thấu hiểu hết đạo lý tu luyện căn bản, như vậy nguyên nhân ánh mắt nàng trong suốt cũng chỉ có một, đó chính là nàng vốn không có nghe giảng bài.
Lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, cái thứ không biết cầu tiến như thế, chờ về sau chịu khổ đi, cho dù có chết, người như vậy cũng không đáng tiếc. Phất ống tay áo, hung hăng trừng mắt Hứa Tử Yên, xoay người rời khỏi đại điện.
Hứa Tử Yên đúng lúc thấy được ánh mắt vị lão sư kia, trong lòng Hứa Tử Yên rất uể oải, nàng không biết mình đã làm gì đắc tội lão sư, vì sao lúc lão sư rời đi, còn hung hăng trừng mình một cái.
Giờ phút này, chúng đệ tử bị một tiếng hừ của lão sư trước khi đi làm bừng tỉnh. Nhìn thấy bóng lưng lão sư rời đi, thân hình đồng loạt đứng lên, khom người thi lễ nói: “Cám ơn lão sư.”
Sau khi tiễn bước lão sư, Hứa Tử Yên phát hiện mọi người vẫn chưa rời đi, mà cả đám tụm lại một chỗ châu đầu ghé tai, thì thầm to nhỏ. Hứa Tử Yên chịu ảnh hưởng, cũng lén lút túm Hứa Lệ lại, thấp giọng hỏi: “Hứa Lệ, mọi người sao lại không đi? Bọn họ ở nơi đó lén lút nói gì thế?”
Vẻ mặt Hứa Lệ rất khó coi, dí sát vào tai Hứa Tử Yên nhẹ giọng nói: “Mọi người là không dám đi ra ngoài!”
“Vì sao?” Hứa Tử Yên không hiểu hỏi.
“Đây là quy củ của ngoại đường, sau bài giảng đầu tiên của tân đệ tử, mấy đệ tử cũ sẽ chờ chúng ta trước cửa đại điện.”
“Chờ chúng ta làm gì?” Trong lòng Hứa Tử Yên lúc này đã cảm thấy có chút không ổn.
“Đánh nhóm chúng ta chứ làm gì! Mỗi tân đệ tử đều sẽ bị đệ tử cũ chỉnh đốn một chút, sau đó hàng tháng bọn họ sẽ yêu cầu chúng ta đưa một ít vàng bạc làm phí bảo kê. Nếu không cho, bọn họ sẽ đánh nhóm chúng ta, cho dù đánh chết, gia tộc cũng sẽ mặc kệ.”
Nói tới đây, Hứa Lệ khẽ than một tiếng: “Nếu chỉ là đánh nhóm chúng ta một trận, tay thu một ít vàng bạc cũng thôi đi, đáng giận hơn là, hàng tháng gia tộc phát cho ngoại đường đệ tử chúng ta một viên Uẩn Linh đan, bọn họ cũng tới cướp. Mà chúng ta đánh không lại bọn họ, còn không có Uẩn Linh đan, khoảng cách tiến cảnh tu vi của chúng ta và bọn họ sẽ càng kéo xa thêm, sẽ luôn bị bọn họ khi dễ.”
“Vậy không có biện pháp giải quyết nào sao?” Hứa Tử Yên chau mày hỏi.
“Có, trừ phi là ngươi gia nhập bang phái của bọn họ, làm một con chó cho bọn họ. Như vậy sẽ bớt bị khi dễ một ít.”
“Thế… gia tộc mặc kệ ư? Chẳng lẽ quy tắc này là gia tộc định ra?” Hứa Tử Yên có chút tức giận hỏi.
“Đây không phải quy tắc của gia tộc, là do chính mấy đệ tử cũ nghĩ ra. Tuy gia tộc cũng biết chuyện này, nhưng bọn họ lại mặc kệ, nói có cạnh tranh mới có tiến bộ. Chỉ có trải qua sự khắc nghiệt, mới có thể chân chính trở thành nhân tài.”
Nghe xong, Hứa Tử Yên cũng không khỏi thở dài. Loại phương pháp này tuy rằng tàn khốc, nhưng phàm là người có thể sinh tồn trong hoàn cảnh này, nhất định sẽ là người mạnh nhất trong cả một thế hệ. Đây có thể xem như một loại phương pháp gia tộc bồi dưỡng nhân tài, chỉ là quá mức tàn khốc. Ngẫm nghĩ, chính nàng cũng có chút đau đầu, bèn lắc đầu hỏi: “Nhưng chúng ta dù sao cũng không thể ở trong đại điện này cả đời?”
“Đúng vậy!” Hứa Lệ cũng ưu sầu nói ra, mờ mịt nhìn mọi người chung quanh đang thì thầm to nhỏ.
“Chuyện này thì có gì khó, muốn đánh liền đánh là được rồi, Tử Yên tỷ tỷ, chúng ta đánh ra đi.” Hứa Tử Yên không cần quay đầu, đã biết nói lời này chính là phần tử hiếu chiến Hứa Thanh Tuyết kia. Nhưng cúi đầu ngẫm nghĩ, hình như cũng chỉ có mỗi biện pháp này. Lại nói, Hứa Tử Yên đã được nếm mùi ngon ngọt từ trong trận giao đấu với Hứa Thanh Tuyết, bản thân cũng từng nghĩ tới, đợi sau khi mình quen thuộc ngoại đường được một khoảng thời gian, hiểu biết về những cao thủ trong ngoại đường, sẽ chuẩn bị lần lượt tiến đến lãnh giáo. Hiện giờ bọn họ đã đưa tới trước cửa, vậy cứ đánh trước một chập, cũng chẳng sao cả.
Đang tính bảo mấy người bạn của mình đi ra xem thử, đã thấy đệ tử bên trong đại điện hình như cũng hạ quyết tâm, đều chậm rãi đi ra bên ngoài đại điện. Vì thế, Hứa Tử Yên cũng không nói gì nữa, đi theo mọi người bước ra bên ngoài.
Vừa ra khỏi đại điện, đã nhìn thấy bên ngoài đại điện có rất nhiều người đang đứng, Hứa Tử Yên lướt qua sơ sơ một cái, có khoảng hơn một trăm người, phân thành bốn nhóm đứng ở cách đại điện không xa, một đám cười hì hì nhìn tân đệ tử đang đi ra, nụ cười kia, ánh mắt kia, giống như đàn sói gặp được bầy cừu.
Tân đệ tử hiện tại có ba mươi sáu người, lúc này có mười mấy người đi tới trước mặt đệ tử cũ, mỗi người lấy một cái túi tiền từ trên mình, hai tay dâng cho đệ tử cũ đứng đối diện. Mấy đệ tử cũ đó tiếp nhận túi tiền, cầm trên tay ước lượng, rồi thu vào trong ngực mình. Mấy đệ tử mới cống nạp thấy đối phương thu túi tiền của mình, ánh mắt cả đám đều lộ vẻ vui sướng, khom người thi lễ nói: “Các vị sư huynh, chúng ta có thể đi rồi chứ?”
“Chát ~~”
Một tiếng bạt tai vang lên, đánh cho đệ tử này liên tục lui về sau. Một giọng nói kiêu ngạo truyền ra từ trong đám người: “Mấy cái thứ không bằng heo chó, các ngươi đi cái rắm ấy!”