Lúc này Hứa Tử Yên đang đắm chìm trong linh hồn của mình, Hứa Tử Yên biết, bản thân vẫn chưa lĩnh ngộ được một phần mười trong ngàn vạn diễn biến này. Thế nhưng ngộ đạo chưa đến một phần mười, đã làm cảnh giới linh hồn của nàng siêu việt hơn trước đó, tăng lên một bước lớn, về phần đạt đến cảnh giới gì, Hứa Tử Yên cũng không rõ. Nàng chỉ biết hiện tại bản thân thiếu kém chính là tu vi công lực không đủ mà thôi, về sau công lực bản thân đạt tới, dưới ảnh hưởng cảnh giới linh hồn của mình, sẽ rất dễ dàng đột phá vách chướng, không giống tu sĩ phổ thông, bởi vì nguyên nhân tâm cảnh mà dừng ở một cảnh giới thật lâu.
Hơn nữa bởi vì cảnh giới linh hồn của mình đã siêu việt hơn tu vi bản thân nhiều, sau này cứ theo tu vi tăng lên, dần dần tất cả diễn biến thiên địa sẽ củng cố theo cảnh giới của Hứa Tử Yên, đều bị Hứa Tử Yên thấu triệt, tuy rằng chưa đến mức khống chế thiên địa, nhưng cũng có thể mượn lực thiên địa gia tăng năng lực bản thân.
Điều này giúp cho con đường tu hành của nàng mở ra một cánh cửa, một cánh cửa càng thêm rộng rãi thông ra thiên địa. Đáy lòng Hứa Tử Yên có một tia cảm giác, cảm thấy chỉ cần bản thân hoàn toàn lĩnh ngộ diễn biến do ngàn vạn gương mặt này bày ra, bản thân sẽ hoàn toàn lĩnh ngộ sự tồn tại của ‘nhân’.
Thiên địa nhân.
Con người tồn tại trong thiên địa, là ràng buộc tiếp nối thiên địa, là môi giới khơi thông thiên địa. Ba thứ đặt song song tồn tại trong đại đạo, lại có liên hệ dây mơ rễ má. Chỉ cần bản thân lĩnh ngộ nhân đạo, như vậy sẽ có thể tìm ra dấu vết của thiên địa chi đạo, tương lai đem ba đạo hợp nhất, hoàn toàn lĩnh ngộ hết, sẽ là cảnh giới thế nào? Hay là sẽ phát sinh những sự tình kỳ diệu gì?
Linh hồn Hứa Tử Yên dao động, khiến đáy lòng dậy sóng.
Hứa Tử Yên kiềm chế tâm trạng kích động của bản thân, đồng thời cũng biết bởi vì trong lòng mình có tạp niệm, lần ngộ đạo này xem như đã kết thúc. Nàng tiếc nuối đem ngàn vạn gương mặt có linh tính khóa lại trong linh hồn, không ngừng dồn nén, cuối cùng nén thành một viên hồn châu nhỏ bé, kế tiếp gửi nó vào trong linh hồn của mình.
Linh hồn Hứa Tử Yên thông qua lần ngộ đạo này, đã hết sức mạnh mẽ, ở một mẫu không gian trong đan điền kia dần dần hình thành một thần anh giống hệt Hứa Tử Yên. Thần anh Hứa Tử Yên lơ lửng giữa đan điền, tay cầm viên hồn châu kia, không trung là Thái Cực đồ liên tục xoay tròn.
Hứa Tử Yên vẫn là lần đầu tiên biết ở trong đan điền của mình xuất hiện một cái không gian như vậy, đánh giá xung quanh, đại khái lớn khoảng một mẫu (), bốn phía dày đặc thứ sền sệt mờ ảo, trên bầu trời có một cái Thái Cực đồ khổng lồ đang chầm chậm xoay tròn.
() Một mẫu bằng sào hay bằng công ( công = sào). Một mẫu tính theo mét hệ bằng . mét vuông và một công là m².
Thái Cực đồ chầm chậm xoay tròn theo quy luật, một tia khí thể trắng đen phân biệt từ hai nửa đen trắng phóng ra. Sau đó hóa thành linh khí âm dương tiêu tán trong mẫu không gian.
Toàn bộ không gian vẫn cứ mờ mịt âm u, giống như một cái hang tối đen, chỉ là linh khí nơi này vô cùng nồng đậm, khiến thần anh Hứa Tử Yên cảm thấy cực kỳ thoải mái. Hơn nữa Hứa Tử Yên có thể cảm giác được, Thái Cực đồ phân giải ra linh khí nồng đậm kia đang cuồn cuộn dũng mãnh tiến vào kinh mạch bản thân, vận chuyển trong cơ thể bản thân, giờ giờ phút phút làm dễ chịu thân thể của nàng, giúp giãn nở kinh mạch bản thân, thay đổi gân cốt, cơ bắp, ngũ tạng của bản thân, khiến tu vi bản thân không lúc nào không tiếp tục gia tăng. Loại gia tăng này tuy rằng cực kỳ từ tốn, nhưng nó thắng ở điểm không có lúc nào không diễn ra. Căn bản không cần Hứa Tử Yên tận lực đi tu luyện, nó sẽ vẫn ở chỗ này tự hành vận chuyển.
Loại tình huống này khiến Hứa Tử Yên thật mừng rỡ, một tu sĩ không có khả năng lúc nào cũng đều ở một chỗ tu luyện. Làm một tu sĩ thời điểm không tu luyện, tu vi không chỉ không thể tiến cảnh, mà linh khí trong cơ thể còn dần dần tiêu tán. Tu luyện có thể sánh với đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi. Cũng có thể so với một chén nước, ngươi đặt ở dưới mặt trời, nếu bình thường ngươi không rót thêm nước nào, nước trong chén kia sẽ bốc hơi, càng ngày càng ít.
Cho nên, một tu sĩ mỗi lần tu luyện, vào thời điểm không tu luyện, linh khí trong cơ thể đã biến thành chân nguyên, theo thời gian trôi qua, lại một lần nữa hóa thành linh khí tiêu hao ra ngoài. Đương nhiên loại tiêu hao này rất ít, nhưng nếu có thể giống như Hứa Tử Yên, không những không tiêu hao, mà còn thời thời khắc khắc hấp thu linh khí, đề cao tu vi, hàng năm tích lũy xuống, nhất định sẽ kéo ra một khoảng cách với các tu sĩ khác.
Trên người Hứa Tử Yên xuất hiện loại tình huống này, chủ yếu là bởi vì duyên cớ nàng trở thành thủy linh thể. Từ khi nàng trở thành thủy linh thể, nàng có thể hấp thu linh khí thiên địa vào bất cứ lúc nào và ở bất cứ nơi đâu, dù rằng so sánh với thời điểm tu luyện hấp thu linh khí, gần như có thể xem nhẹ không đáng kể. Nhưng cũng vì có thể hấp thu linh khí bất kể thời gian và địa điểm, giúp chân nguyên trong cơ thể Hứa Tử Yên bình thường sẽ không vô duyên vô cớ tiêu hao, mà còn hấp thụ từng chút một.
Đợi đến khi nước linh tuyền trong cơ thể Hứa Tử Yên và tinh hoa Côn Bằng kết hợp lại, ở trong đan điền Hứa Tử Yên hình thành chất nửa rắn nửa lỏng, lại ngộ được diễn biến hỗn độn trong rừng rậm Vô Tận, đan điền Hứa Tử Yên liền hình thành một mẫu không gian. Không cần xem nhẹ một mẫu không gian này, tuy rằng nó nhỏ, nhưng lại giống như một nguồn suối sản sinh linh khí, không ngừng từ Thái Cực đồ chậm rãi xoay tròn phân giải ra linh khí nồng đậm, tuần hoàn trong cơ thể Hứa Tử Yên. Mặc dù Thái Cực đồ kia bình thường tự hành phân giải ra linh khí hết sức thưa thớt, gần như chỉ là từng tia một. Nhưng nó có ưu thế ở điểm liên tục không ngừng nghỉ.
Kể từ đó, Hứa Tử Yên vốn dĩ bởi vì bản thân đã là thủy linh thể, có thể tự hấp thu linh khí thiên địa ngoài thân thể, đến bây giờ không chỉ giờ giờ phút phút ở bên ngoài cơ thể hấp thu linh khí trong thiên địa, mà trong đan điền, lúc nào cũng chảy ra một tia linh khí gia tăng tu vi của bản thân.
Dưới tác dụng cả trong lẫn ngoài này, vả lại vừa rồi Hứa Tử Yên đã lý giải nhân đạo trong ba đạo thiên địa nhân, tu vi tâm cảnh đã đột phá, có thể nói sau này đường tu luyện của Hứa Tử Yên sẽ là một con đường bằng phẳng.
Hứa Tử Yên ngẩng đầu ngước nhìn Thái Cực đồ, cảm giác được uy lực từ nó phát ra, đó là một loại uy lực tràn đầy sinh mệnh, phảng phất như một mầm móng đã nảy mầm, đang phô diễn sinh mệnh kỳ tích của nó. Hứa Tử Yên lướt tới phía trước, bay lại gần Thái Cực đồ, dùng tay chạm vào Thái Cực đồ, Thái Cực đồ dập dờn một mảnh gợn sóng. Hứa Tử Yên nắm tay dùng sức gõ hai cái, cảm giác được phản lực mãnh liệt, tựa như có một màn kết giới hình thành.
Hứa Tử Yên tiến thêm một bước gần sát Thái Cực đồ, vươn tay muốn đem tay cắm vào Thái Cực đồ. Nhưng cũng không có giống tưởng tượng đưa được tay cắm vào giữa Thái Cực đồ, mà bị một màn kết giới cản lại.
Hứa Tử Yên sửng sốt, lại dùng tay vỗ Thái Cực đồ, cảm giác được phản lực trên tay.
“Chẳng lẽ nơi này đã tự hình thành một giới?” Trong lòng Hứa Tử Yên khẽ động, linh hồn nhanh chóng lướt qua những bộ sách mà bản thân đã từng đọc ở tàng thư lâu tại gia tộc một lần, nhưng điều khiến nàng thất vọng là, chúng đều không có ghi lại việc này, cho dù là một chữ bẻ đôi cũng không có.
Hứa Tử Yên nhìn Thái Cực đồ trên đầu, nghĩ bụng, thứ của bản thân sẽ không bài xích bản thân đâu nhỉ. Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên muốn đem ý niệm truyền vào Thái Cực đồ. Thân hình chợt lóe, thần anh Hứa Tử Yên liền tiến vào trong Thái Cực đồ.
Trong Thái Cực đồ là một mảnh hỗn độn, khiến hành động của thần anh trở nên chậm chạp hơn. Phất phất tay, khí hỗn độn ngừng lưu động trong giây lát, rồi lập tức khôi phục nguyên trạng.
Hứa Tử Yên ngẫm nghĩ, giang tay sang hai bên, vận dụng linh hồn lực, muốn đem hỗn độn trong Thái Cực đồ bổ ra. Khí hỗn độn chợt dao động một trận, sau đó lại khôi phục bộ dạng vốn có.
“Thứ của mình chẳng lẽ mình không nắm giữ được?”
Hứa Tử Yên buông thỏng hai cánh tay, đứng trong hỗn độn suy tư.
“Vừa rồi mình muốn nắm không gian Thái Cực đồ vào trong tay, nó vẫn có một tia dao động, xem ra là do tu vi của mình không đủ.”
Hứa Tử Yên bất chợt lóe lên suy nghĩ.
“Nếu mình ở trong Thái Cực đồ bố trí một kết giới loại nhỏ, như vậy liệu mình có nắm được cái kết giới loại nhỏ này không?”
Muốn làm liền làm, thần anh Hứa Tử Yên ở trong Thái Cực đồ, nhanh chóng lay động tay nhỏ bé, một loạt thủ thế huyền ảo được đánh ra. Thời điểm thần anh Hứa Tử Yên có chút suy yếu, một kết giới nhỏ rốt cuộc hình thành.
Hứa Tử Yên nghĩ ngợi, thần anh liền xuất hiện trong kết giới kia. Tiếp theo hai cánh tay cử động, một trận chấn động, linh hồn lực tràn ngập trong toàn bộ kết giới. Khí hỗn độn xung quanh cuộn trào mãnh liệt, nhưng vẫn không bị Hứa Tử Yên nắm trong tay.
Hứa Tử Yên nảy ra ý nghĩa, đem tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ hai hậu kỳ đỉnh và linh hồn lực cùng nhau rót vào giữa kết giới. Một lát sau, tu vi Hứa Tử Yên rót vào nhờ sự dẫn đường của linh hồn lực, không ngừng mà mở thông cái không gian nhỏ bé trong kết giới này.
Hai cánh tay Hứa Tử Yên lay động, cặp khí âm dương trắng đen bao phủ xung quanh thần anh, linh hồn lực dồn nén không dứt, Hứa Tử Yên liền như vậy lẳng lặng lơ lửng trong kết giới nhỏ bé, linh hồn không ngừng suy ngẫm.
“Trong đan điền sinh ra Thái Cực đồ, mình vốn tưởng rằng nó trước sau như một, thật không ngờ bên trong nó lại có một vùng trời khác, giống không gian ngoài Thái Cực đồ, vẫn cứ là một màn hỗn độn. Thái Cực đồ là do khí hỗn độn trong đan điền không ngừng luyện hóa mà hình thành, như vậy phải chăng sẽ có một ngày, toàn bộ khí hỗn độn trong đan điền đều sẽ bị Thái Cực đồ luyện hóa, biến thành một cái Thái Cực vô cùng vô tận?
Sau khi luyện hóa hoàn toàn khí hỗn độn bên ngoài, có khi nào sẽ tiếp theo luyện hóa khí hỗn độn trong Thái Cực đồ? Khí hỗn độn trong và ngoài Thái Cực đồ lại có điểm gì khác nhau? Nếu không có khác nhau, Thái Cực đồ vì sao phải đem khí hỗn độn bên ngoài thông qua kinh mạch mình luyện hóa một lần, sau đó lại vận chuyển vào trong Thái Cực đồ?”
Hứa Tử Yên lẳng lặng đứng ở nơi đó, đem linh hồn lực phóng ra ngoài, xuyên thấu kết giới nhỏ, lại xuyên thấu kết giới Thái Cực đồ, đem Thái Cực đồ trong ngoài nối tiếp lại với nhau, lẳng lặng cảm ngộ.
Lập tức, nàng liền cảm giác được điểm bất đồng. Khí hỗn độn trong Thái Cực đồ so với khí hỗn độn ngoài Thái Cực đồ tinh thuần hơn rất nhiều, mật độ cũng gấp mấy lần khí hỗn độn bên ngoài Thái Cực đồ. Điều này có nghĩ là gì?