“Hứa Tử Yên ở trong này?” Tu sĩ Thái Huyền tông kia đột nhiên mở miệng hỏi.
Đáy lòng Hứa Tử Yên sửng sốt, tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên trong đại điện lập tức nhìn Hứa Tử Yên nói: “Yên nhi, còn không mau lại đây bái kiến thượng tiên.”
Hứa Tử Yên vội vàng bước ra từ sau đám người, đứng ở trước mặt tu sĩ Thái Huyền tông, hành lễ của vãn bối với trưởng bối, sau đó nhẹ giọng nói: “Bái kiến thượng tiên.”
Tu sĩ Thái Huyền tông kia đảo mắt, nhìn thấy Hứa Tử Yên chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ hai, không khỏi hơi nhíu đầu mày, ngữ khí liền có vẻ khinh thị hỏi: “Ngươi chính là Hứa Tử Yên?”
“Dạ.”
“Chính là ngươi cứu người trở về gia tộc báo tin? Giúp Hứa gia các ngươi có thời gian chuẩn bị?”
“Dạ.”
Tu sĩ Thái Huyền tông lại một lần nữa nhíu đầu mày, cuối cùng vẫn lật tay lấy ra một tấm thiết bài đưa cho Hứa Tử Yên, lạnh nhạt nói: “Một năm sau, Thái Huyền tông khai sơn môn thu đệ tử, ngươi khỏi cần tham gia khảo thí, cầm tấm thiết bài này là có thể trực tiếp trở thành Thái Huyền tông ngoại môn đệ tử.”
Hứa Hạo Nhiên cùng người trong đại điện nghe được, một đám kích động khuôn mặt đỏ bừng, nội tâm Hứa Tử Yên cũng rất mừng rỡ. Dù sao bản thân một năm sau, kết quả có thể tiến vào Thái Huyền tông, trở thành đại đệ tử tông môn phương bắc hay không, nàng cũng không nắm chắc. Hiện giờ Thái Huyền tông cho bản thân một cơ hội miễn thi, trong lòng đương nhiên vui vẻ, liền ở tại đại điện, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, lại một lần nữa cung kính hành lễ, hai tay tiếp nhận tấm thiết bài kia.
“Được rồi.” Tu sĩ Thái Huyền tông vung ống tay áo, liền muốn rời khỏi.
Hứa Hạo Nhiên cấp tốc bước lên trước một bước, khom người thi lễ nói: “Thượng tiên, liệu có vui lòng ở lại Hứa gia nghỉ ngơi chốc lát, Hứa gia cũng tiện làm hết trách nhiệm của chủ nhà.”
Sắc mặt tu sĩ Thái Huyền tông kia vẫn giống như một tảng băng, trước khi đến Trung Đô thành Hứa gia, sư phụ của mình còn dặn dò bản thân, nói Hứa Tử Yên kia vậy mà có thể từ trong tay người khác cứu tộc nhân của mình ra, tu vi và tư chất nói không chừng chính là nhân tuyển sáng giá, nếu quả thực là vậy, bất kể thế nào cũng phải lôi kéo người kia về phe mình. Cho nên sư phụ hắn lần lượt cho hắn bốn tấm lệnh bài chứng minh thân phận của Thái Huyền tông, chia ra là vàng bạc đồng thiết.
Ở Thái Huyền tông, mỗi một loại lệnh bài đại biểu cho thân phận khác nhau. Kim bài đại biểu cho nội môn chân truyền đệ tử, ngân bài đại biểu cho nội môn phổ thông đệ tử, đồng bài đại biểu cho ngoại môn tinh anh đệ tử, mà thiết bài chính là đại biểu cho ngoại môn phổ thông đệ tử, là đệ tử có thân phận thấp nhất trong Thái Huyền tông.
“Không cần.”
Thân hình liền bay ra ngoài đại điện, lập tức biến mất không thấy.
Tu sĩ Thái Huyền tông này vừa đi, trong đại điện đã bùm một tiếng, náo nhiệt hẳn lên. Đám cao tầng Hứa gia kích động tụ lại một chỗ, nhiệt liệt thảo luận khi nào, làm cách nào đi tiếp nhận phạm vi thế lực Cự Khuyết thành, mà đám trẻ thì đều vây quanh Hứa Tử Yên, hâm mộ ngắm lệnh bài trong tay Hứa Tử Yên. Nhiệt liệt chúc mừng Hứa Tử Yên.
Tấm lệnh bài trong tay Hứa Tử Yên đã sớm bị đám người Hứa Mai đoạt qua, truyền tay mỗi người nhìn xem, lệnh bài đến tay ai, người ấy liền dè dặt cẩn thận nâng bằng hai tay, không ngừng vuốt ve, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Hứa Tử Yên nhìn bộ dạng đám đồng đội chung quanh, trong lòng cũng hết sức kích động, nàng đương nhiên không biết, tấm thiết bài này chính là một loại tượng trưng cho thân phận kém cỏi nhất của Thái Huyền tông.
Ở trong đại điện, loại trưởng bối giống Hứa Hạo Nhiên vẫn biết. Nhưng trong lòng bọn họ, dù là tu sĩ thân phận thấp nhất của Thái Huyền tông, đó cũng là đại đệ tử tông môn ở tu tiên giới, đây đã là vinh quang lớn lao, bọn họ nào dám mơ tưởng đến đồng bài, huống chi là ngân bài và kim bài. Cho nên, bọn họ đương nhiên sẽ không đi giải thích với Hứa Tử Yên, cứ mặc bọn trẻ vui vẻ thôi.
Mấy trưởng bối thấy đám tiểu bối cứ mãi ở nơi đó huyên náo, Hứa Hạo Nhiên liền vung tay lên, đuổi đám tiểu bối đi, bọn họ hiện tại quả thực có thêm rất nhiều chuyện đại sự phải thương lượng.
Khoan đề cập tới đám Hứa Hạo Nhiên ở nơi đó thương lượng đại sự, Hứa Tử Yên thu hồi thiết bài của mình, ngự kiếm bay về hướng sân của cha mẹ, mà người khác cũng ào ào ngự kiếm bay về nhà mình. Gần nửa năm, trong lòng mỗi người đều vô cùng nhớ mong người thân của mình.
Còn chưa tới cửa, từ xa đã trông thấy cha mẹ đứng dựa vào cửa, không ngừng nhìn quanh tìm kiếm hình bóng mình. Đến khi phát hiện thân ảnh bản thân, hai vị lão nhân kích động giơ tay vẫy vẫy nàng.
Hứa Tử Yên đang ở không trung trông thấy hai vị lão nhân, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, tóc hai vị lão nhân vậy mà đã trắng hơn phân nửa. Lòng Hứa Tử Yên đau xót, ánh mắt hơi rươm rướm, hạ phi kiếm, còn chưa kịp mở miệng, đã bị Hứa thị kéo vào lòng, nghẹn ngào gọi nhũ danh của Hứa Tử Yên: “Yên nhi, Yên nhi.”
“Mẹ.”
Loại tình thương của mẹ này chạm đến trái tim Hứa Tử Yên, ánh sáng tình mẹ bao phủ Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên ôm chặt lấy Hứa thị, khóe mắt chảy xuống một hàng nước mắt cảm động.
“Nàng đấy, Yên nhi vừa trở về, nhất định rất mệt, mau để Yên nhi vào nhà đã.” Hứa Hạo Quang bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.
“Cha.” Hứa Tử Yên dựa vào lòng mẫu thân, khẽ gọi một tiếng.
“Tốt tốt, trở về là tốt rồi.”
Hứa Hạo Quang vừa mừng rỡ gật đầu, vừa bước vào phòng, nhìn thấy Hứa Tử Yên ngồi xuống, lại vội vàng bày mấy món ăn ngon lên bàn. Hứa Tử Yên không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi tại chỗ, hưởng thụ tình thân ấm áp, nhìn hai vị lão nhân đang bận rộn trước mắt, Hứa Tử Yên biết đây cũng vì tâm trạng lúc này của hai vị lão nhân quá tốt, tất nhiên sẽ không đi ngăn cản hai vị lão nhân.
Sau khi tất cả món ăn đã xếp hết lên bàn, một nhà ba người liền bắt đầu dùng bữa. Thời điểm ăn cơm, phu thê Hứa Hạo Quang không ngừng gắp đồ ăn cho Hứa Tử Yên, mãi đến khi Hứa Tử Yên no căng bụng ăn không vô nữa. Hai vị lão nhân mới bằng lòng bỏ qua.
Cơm nước xong, Hứa thị ngâm trà, cả nhà ngồi quây quần quanh bàn, Hứa Tử Yên hỏi ý kiến cha mẹ, rồi bắt đầu kể lại quá trình dọc đường đào vong.
Thần sắc phu thê Hứa Hạo Quang từ lời kể trầm bổng của Hứa Tử Yên mà phập phồng, đợi tới lúc Hứa Tử Yên kể xong, hai người mới thở phào nhẹ nhõm thật dài, trong mắt toàn là lo lắng và từ ái. Một nhà ba người hòa thuận vui vẻ hàn huyên một lát, đến khi Hứa Hạo Quang nghe nói Hứa Tử Yên đã được Thái Huyền tông tuyển chọn, bỗng chốc kích động đứng bật dậy từ ghế dựa, hai tay tôn kính tiếp nhận thiết bài trong tay Hứa Tử Yên, không ngừng vuốt ve, ánh mắt phóng ra tia sáng kích động. Còn Hứa thị đang vui mừng, lại chợt nghĩ tới từ nay về sau, Hứa Tử Yên phải rời khỏi bản thân đi tới Thái Huyền tông xa xôi, không biết năm nào tháng nào mới có thể gặp lại, trong lòng liền dâng lên cơn nuối tiếc nồng đậm.
Hứa Tử Yên đột nhiên nhớ tới một chuyện bản thân còn chưa rõ lắm, vừa rồi ở trên đại điện, mấy trưởng bối căn bản chẳng có ai để ý tới đám tiểu bối các nàng, đều ở nơi đó phấn chấn nghị luận làm thế nào tiếp quản công việc Cự Khuyết thành, cho nên Hứa Tử Yên cũng không mở miệng hỏi. Hiện thời nghĩ tới, liền nhẹ giọng hỏi Hứa Hạo Quang: “Phụ thân, không phải nói lực lượng tông môn không tham gia tranh đấu của thế tục giới sao? Nhưng mà, vì sao lần này Thái Huyền tông lại tự mình phái người diệt môn Cự Khuyết thành Hàn gia, sau đó đem phạm vi thế lực Cự Khuyết thành Hàn gia giao cho Hứa gia chúng ta?”
Hứa Hạo Quang thoáng suy nghĩ chốc lát, dù sao đã từng ở Hứa gia mưa dầm thấm đất rất nhiều năm, Hứa Hạo Quang chớp mắt liền tìm ra điểm mấu chốt, bèn nhẹ giọng giải thích: “Chuyện này không còn là sự tình của thế tục giới, bởi vì lúc trước đã có tu sĩ Hoa Dương tông gia nhập vào. Như thế, Cự Khuyết thành kia có thể tính là cấu kết tông môn, làm phản Thái Huyền tông. Nam Lâm thành Dương gia cùng Thương Lãng thành Chu gia kia vốn thuộc phạm vi thế lực Hoa Dương tông, Thái Huyền tông không tiện quá phận, nhưng Cự Khuyết thành lại thuộc về phạm vi thế lực Thái Huyền tông, cho nên Thái Huyền tông diệt Cự Khuyết thành Hàn gia, cũng là bình thường. Nếu một gia tộc thế tục giới cấu kết lực lượng tông môn, ngược lại không bị tông môn trừng trị, kia mới là không bình thường.
Cái Thái Huyền tông cần là thể diện, cái thế tục giới cần là quy tắc, mà Hứa gia chúng ta cũng tính như có công, vì vậy Thái Huyền tông đi diệt Cự Khuyết thành Hàn gia, mà Hứa gia chúng ta thì tiếp nhận phương thế lực này. Yên nhi, con đã hiểu chưa?”
“Dạ.” Hứa Tử Yên nhẹ nhàng gật đầu, đối với việc Thái Huyền tông lật tay đã tiêu diệt một đại gia tộc, Hứa Tử Yên đối với cuộc sống tương lai ở Thái Huyền tông có một tia kinh sợ.
Thời gian còn chưa tới buổi tối, Hứa Tử Yên vẫn cứ cùng cha mẹ trò chuyện. Nhưng mà, ở giữa Nghị sự đại điện Hứa gia, cao tầng Hứa gia cũng đã thương lượng ra một loạt kế hoạch. Đầu tiên bọn họ phái trước năm trưởng lão đã ngoài Luyện Khí kỳ tầng thứ mười đi Cự Khuyết thành tiếp quản địa phương thế lực. Đương nhiên, dựa vào năm người căn bản không có khả năng tiếp quản sản nghiệp khổng lồ như thế. Năm người này tiến đến Cự Khuyết thành, chỉ là làm ra một tư thế trước, giống như đem đại kỳ cắm ở trên Cự Khuyết thành, cho thấy Cự Khuyết thành từ nay về sau đã là của Hứa gia. Về phần chân chính tiếp nhận, vậy phải chờ đến khi Hứa gia phái ra nhóm đệ tử khổng lồ đi tới đó.
Vậy vì sao hiện tại không lập tức tiếp nhận toàn bộ Cự Khuyết thành? Đó là bởi vì chỉ còn thời gian năm ngày, chính là đại hội Trung Đô thành. Hiện giờ Hứa gia thông qua Hứa Tử Yên nhắc nhở, đã biết phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia sẽ gây bất lợi cho gia tộc bản thân, do đó cao tầng Hứa gia nhất trí quyết định, tất cả đều phải đợi sau đại hội Trung Đô thành mới bắt đầu thi hành. Trước mắt quan trọng nhất chính là đại hội Trung Đô thành, không thể để xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nào. Dù sao nơi này mới là tổ địa Hứa gia, nếu tổ địa xảy ra vấn đề, vậy sẽ mất đi gốc rễ. Cho nên, cao tầng Hứa gia mới đưa ra loại quyết định như vậy.
Hứa gia trước nay chưa từng coi trọng lần đại hội Trung Đô thành này, giờ lại đưa mắt chặt chẽ tập trung vào phủ thành chủ, Tiêu gia cùng Ngô gia…