Vừa tiến vào Tử Yên không gian, linh khí nồng đậm làm người ta sảng khoái ập vào mặt. Hứa Tử Yên giang hai tay, tận tình hưởng thụ tất cả những thứ này. Đưa mắt quan sát bốn phía, toàn bộ không gian là một mảnh sức sống dồi dào. Chung quanh gieo trồng thảo dược xanh mướt, đi vòng quanh xem thử, xác định một ít thảo dược đã hoàn toàn lớn. Hơn nữa số thảo dược này gần như đều mang tới từ thế tục giới, đã không có giá trị quá lớn. Đặc biệt hôm nay ở chợ trời, Hứa Tử Yên phát hiện bảo bối Uẩn Linh đan của thế tục giới tại tu tiên giới căn bản không đáng tiền.
Vì thế, Hứa Tử Yên hái sạch tất cả thảo dược trong không gian ngoại trừ hai cây An Hồn thảo, thu vào trong vòng trữ vật, sau đó bỏ hết thảo dược hôm nay thu mua ở chợ trời vào trong Tử Yên không gian, rồi tựa như một người làm vườn vất vả cần cù, bắt đầu đại nghiệp gieo trồng của nàng.
Đợi gieo trồng hết thảo dược đã mua, mới phát hiện chỉ chiếm cứ một phần ba đất đai trong không gian. Hứa Tử Yên nghiêng đầu ngẫm nghĩ, quyết định về sau có thảo dược phẩm cấp tốt đều sẽ gieo trồng trong này. Rồi không để ý tới nữa, lướt tới bên cạnh bờ suối, ngắm dòng suối đã hoàn toàn trở thành linh thủy đang phiếm ánh sáng trong vắt. Những sinh vật mang theo từ thế tục giới đang nhàn nhã bơi lượn xung quanh.
Ngắm đàn cá trong nước, đầu Hứa Tử Yên khẽ động. Một ý nghĩ nổi lên trong đầu, rốt cuộc không kiềm chế được, tức khắc từ Tử Yên không gian lui ra, xoay người xuống giường, mang giày ra khỏi phòng, đi tới phòng bếp. Thấy phòng bếp chẳng có ai, bèn cầm một cái chậu sành, vừa niệm, liền bắt một con cá từ Tử Yên không gian ra. Cá này nếu phàm nhân nhìn thấy, cũng sẽ thấy điểm khác biệt, bởi toàn thân nó tản ra một cỗ linh khí.
Hứa Tử Yên nhanh nhẹn làm sạch cá, bỏ vào một cái chậu sạch sẽ. Lại ở phòng bếp tìm được một ít phối liệu gia vị để vào trong chậu, bưng chậu, cầm bát đũa, mang theo một cái lò than về phòng mình. Từ trong Tử Yên không gian lấy ra một ít linh thủy đổ vào chậu, kế tiếp châm lửa, đặt chậu sành lên lò than, rồi ngồi tại chỗ canh chừng.
Chỉ chốc lát sau, nước trong chậu sành sôi sùng sục. Một mùi hương khó tả từ chậu sành lan tỏa khắp bốn phía, Hứa Tử Yên hung hăng hít hít mũi, phổi cảm thấy một trận sảng khoái. Hứa Tử Yên nghĩ bụng: “Thơm quá.”
Lại đợi một lát, mùi hương dần dần ngập tràn toàn bộ căn phòng, rồi nhẹ nhàng bay ra ngoài phòng, truyền đến trước cửa hàng. Ông chủ cửa hàng dùng sức khịt khịt mũi, thầm nghĩ: “Thơm quá.” Trong khoảng thời gian ngắn miệng chảy đầy nước bọt.
Trong phòng Hứa Tử Yên cũng không hay biết việc này, khi ấy nàng đang cầm một cái thìa múc một muỗng canh cá, cố dùng miệng nhẹ nhàng thổi thổi, lại thử độ ấm, sau đó mới há miệng uống vào.
“Mùi vị quá… ngon rồi.” Hứa Tử Yên suy nghĩ trong đầu nửa ngày, không nghĩ ra từ gì để hình dung.
Hứa Tử Yên hiện nay cũng đã hiểu rõ cá này vì sao ăn ngon như thế. Đây là vì chúng lớn lên trong linh thủy, hơn nữa ở trong Tử Yên không gian, nơi đó quả thực chính là một cái động tiên, không chút ô nhiễm, toàn bộ không gian đều là linh khí tinh thuần. Vả lại nước dùng nấu cá chính là linh thủy, thì làm sao có thể không ngon cho được.
Hứa Tử Yên lại cầm đũa gắp một miếng thịt cá, thịt cá kia vậy mà tan ngay trong miệng. Phút chốc, thần sắc Hứa Tử Yên thoáng cứng đờ, tiếp đó trên mặt lộ ra vẻ vui sướng. Nàng phát hiện bất kể là canh cá bản thân vừa uống, hay là thịt cá ăn lúc sau, vừa tiến vào cơ thể, đều hóa thành một tia linh khí vận hành trong kinh mạch.
“Thế này… quá tuyệt.”
Hứa Tử Yên không kiềm nổi mở miệng cảm thán, hơn nữa lập tức quyết định, về sau bản thân không uống nước nữa, chỉ uống trà pha bằng linh thủy trong Tử Yên không gian. Có linh thủy ai còn uống nước bình thường làm chi, ừm, về sau mình lại cho thêm ít tôm cá linh tinh vào. Đúng rồi, phải cho thêm ít động vật nữa. À, không được, vẫn là quên đi. Tử Yên không gian quá nhỏ, cho mấy động vật vào, chỉ sợ sẽ ăn hết thảo dược bản thân gieo trồng không còn một cọng. Nuôi động vật, hay là để tính sau vậy.
Song có thể trồng trước mấy loại cây lớn, chờ tiến vào Thái Huyền tông, tăng thêm kiến thức, xem có thêm linh quả thực vật linh tinh gì không, để bỏ vào không gian của mình mấy loại.
Hứa Tử Yên đang nghĩ đến hăng say, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa. Đứng dậy, đi ra mở cửa, phát hiện là ông chủ Thiên Phù điếm đứng ở ngoài cửa, ánh mắt lóe sáng xem xét trong phòng, lại dùng sức khụt khịt mũi, cười hì hì hỏi: “Mùi gì mà thơm vậy? Có thể để lão phu nếm thử được không?”
Hứa Tử Yên nghe vậy không khỏi mỉm cười, nghiêng người mời ông chủ phù điếm tiến vào. Đợi hắn tiến vào phòng đi đến cạnh lò than, thấy cá trong chậu sành, lại dùng sức khịt khịt mũi, thì bất chợt quay người chạy ra ngoài. Hành động của hắn khiến Hứa Tử Yên sửng sốt, chỉ mới đó đã thấy tay trái hắn cầm một cái bát, tay phải cầm đôi đũa và thìa chạy về như một cơn gió, cười cười với Hứa Tử Yên, múc cá và canh đầy một bát, tự đứng ăn. Đợi ăn xong một bát, lại múc cho mình bát nữa.
Hứa Tử Yên nhìn xem buồn cười, có điều cũng không nói gì thêm, bản thân múc một bát, chậm rãi ăn. Nàng biết ông chủ phù điếm trước mắt cũng là đệ tử Thiên Phù phong, ngày đó Lý Vạn Hào đã giới thiệu qua cho nàng, gọi là Tôn Tư. Có điều tu vi hắn còn không bằng Hứa Tử Yên, chỉ có Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba.
Giờ phút này, Tôn Tư kia đã ăn xong bát thứ hai. Bởi vì hắn ăn cực nhanh, nên mới đó đã ăn hết hai bát. Rồi lại có chút ngượng ngùng cười một tiếng với Hứa Tử Yên, tuy nhiên nụ cười kia lập tức cương cứng trên mặt. Bởi vì hắn cảm giác thịt cá và canh cá vậy mà ở trong cơ thể hóa thành một tia linh khí vận chuyển trong kinh mạch.
Đờ đẫn nhìn Hứa Tử Yên đối diện nửa ngày, mới đột nhiên phản ứng lại, gấp giọng hỏi: “Hứa sư muội, con cá này muội lấy đâu ra vậy?”
Hứa Tử Yên sửng sốt, tức thì hiểu rõ ý tứ Tôn Tư. Trong lòng không khỏi có chút hối hận, bản thân đã vô tình làm bại lộ bí mật của mình. May mà vẫn chưa quá nghiêm trọng, liền giả vờ ngây ngô đáp: “À, là hôm nay ta ở phường thị đi dạo, nhìn thấy một lão giả cầm một sọt cá, ta thương lượng bảo hắn bán cho ta một con. Sao vậy, Tôn sư huynh?”
Tôn Tư cổ quái nhìn Hứa Tử Yên hỏi: “Hứa sư muội, chẳng lẽ muội không thấy cá này có gì khác với cá bình thường?”
“Khác?” Hứa Tử Yên giả vờ dùng đũa lật qua lật lại con cá đã ăn gần hết, nghiêm túc nhìn nhìn, mới ngẩng đầu nói với Tôn Tư: “Chẳng có gì khác mà, cũng dài bằng cá bình thường thôi.”
“Ta không nói diện mạo của nó.” Tôn Tư nghe xong lời Hứa Tử Yên nói, thiếu chút nữa nghẹn một hơi.
“Vậy thì là gì?” Hứa Tử Yên trợn tròn mắt, ngây ngô nhìn Tôn Tư.
Nhìn bộ dạng ngây ngô của Hứa Tử Yên, Tôn Tư mới nhớ tới cô gái đối diện đây mới từ thế tục giới đến tu tiên giới. Có khả năng cũng không rõ cá này kết quả giá trị ở nơi nào, bèn giải thích: “Hứa sư muội, lúc muội ăn cá này, chẳng lẽ không cảm giác được có một tia linh khí vận hành trong kinh mạch?”
“Quả nhiên đã đến.” Hứa Tử Yên thầm nghĩ, song mặt ngoài vẫn là vẻ mặt đương nhiên, tò mò nói: “Có, nhưng mà nơi này là tu tiên giới, ta nghĩ đồ trong tu tiên giới đều ăn ngon như vậy chứ.”
Tôn Tư nghe xong, thật sự là xót xa đầy bụng, khóc không ra nước mắt, nếu đồ ở tu tiên giới đều là thế, bản thân tu luyện mấy trăm năm, còn có thể vẫn là Trúc Cơ kỳ tầng thứ ba hay sao? Dù vậy, Tôn Tư vẫn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, làm bộ lơ đãng hỏi: “Muội còn nhớ rõ cụ thể nơi muội mua và hình dáng người bán thế nào không?”
Hứa Tử Yên làm bộ thoáng ngẫm nghĩ, nhẹ giọng đáp: “Ở một chỗ cách chợ trời không xa lắm, là một lão nhân râu bạc trắng. Chuyện khác thì không chú ý, lúc đó mua cá của hắn, chỉ vì cảm thấy cá rất tươi.”
Hứa Tử Yên vừa dứt lời, thân hình Tôn Tư ‘vèo’ một tiếng mất tăm.
Nhìn phương hướng Tôn Tư biến mất, Hứa Tử Yên nhanh chóng ăn sạch uống cạn cá và nước canh còn thừa trong chậu sành, rồi dọn dẹp trả lại phòng bếp. Vừa mới thu dọn xong tất cả, trở về phòng ngồi xuống, chợt nhìn thấy bóng người lóe lên.
Tôn Tư vừa lao vào phòng, phát hiện mọi thứ trong phòng đã bị Hứa Tử Yên thu dọn sạch sẽ thì nản lòng ngồi bệt xuống ghế, nhìn Hứa Tử Yên đối diện hỏi: “Muội thật là mua cá ở ngoài chợ trời không xa?”
“Đúng vậy, nhưng không phải mua.”
“Hử?” Tôn Tư ngây người nhìn Hứa Tử Yên.
“Là ta nhìn thấy lão gia gia râu bạc mang theo một cái sọt cá bước đi, ta muốn hỏi mua vị lão gia gia một con, lão gia gia liền cười hề hề lấy một con đưa cho ta, rồi rời đi luôn.”
Tôn Tư trực tiếp liếc một cái xem thường, trong lòng câm nín một trận. Thầm nghĩ, sao mình không gặp được chuyện như vậy chứ? Đồng thời nổi lên hoài nghi đối với Hứa Tử Yên. Song lai lịch Hứa Tử Yên hắn biết rõ. Lý Vạn Hào đã nói cho hắn rất rõ ràng, bảo hắn cố gắng chiêu đãi vị Hứa sư muội này. Một cô nhóc vừa mới đến từ thế tục giới hẳn là không có bí mật kinh người gì?
Hắn ở trong này nhìn Hứa Tử Yên trầm tư, bên kia Hứa Tử Yên cũng khẩn trương một trận. Trong đầu cấp tốc suy tư, nếu đối phương không tin mình, tiếp tục truy vấn thì làm sao đây?