“Kiệt thiếu gia, thiếp có thể cùng ngài tiến vào Thái Huyền tông hầu hạ ngài không?”
“Không được.” Hạ Kiệt xoay người lật lên, dùng một chút lực, ồm ồm nói: “Sư phụ ta nhìn thấy, sẽ phế tu vi của nàng, đuổi nàng ra.”
“Vậy thiếp làm sao bây giờ?” Nữ tử mị sắc một bên lạc giọng hỏi, một bên nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể.
Hạ Kiệt vừa dùng sức, hai mắt tỏa ra dục hỏa, khàn khàn đáp: “Nàng cứ ở trong này, về sau chỉ cần có thời gian, gia sẽ lập tức đi ra tìm nàng.”
“Thiếp nghe gia.”
Nữ tử lạc giọng ngâm nga, sau đó nỗ lực đón ý nói hùa Hạ Kiệt. Hai người lên tới cao trào, gương mặt nữ tử trước mắt Hạ Kiệt, ở trong ý thức hắn dần dần biến thành dung nhan Hứa Tử Yên. Hạ Kiệt cúi đầu mạnh bạo dúi vào giữa hai ngọn đồi trắng muốt của nữ tử dưới thân, tham lam mút vào, trong miệng thì thào lẩm bẩm: “Hứa Tử Yên, ngươi cuối cùng vẫn bị đá ra ngoại môn, ta nhất định phải để ngươi biết sự lợi hại của ta, ha ha, sớm muộn gì ngươi cũng trở thành đồ chơi của ta.”
Trong mắt nữ tử mị sắc lóe lên một tia âm hiểm, tiếng rên rỉ trong miệng dần lớn hơn, uyển chuyển trầm bổng, ánh mắt mị ti như xuân. Hai chân nhẹ nhàng nâng lên, quặp lấy thắt lưng Hạ Kiệt. Hai tay ôm eo Hạ Kiệt, đem mặt dán lên mặt Hạ Kiệt. Cơ bắp cả người run run, tựa hồ đang khẩn trương chờ đợi một khắc cuối cùng.
Ánh mắt Hạ Kiệt trở nên mông lung, miệng khẽ gọi tên Tử Yên, tựa hồ đã hoàn toàn chìm đắm vào dục vọng.
Miệng nữ tử mị sắc kề vào cổ Hạ Kiệt, cái miệng anh đào nhỏ nhắn đột nhiên há to, lộ ra răng nanh dài nhỏ sắc bén. Hai tay ôm sau lưng Hạ Kiệt nới lỏng, ngón tay kéo dài về phía trước, biến thành móng vuốt lông xù sắc bén.
Hai hàm răng hợp lại, táp tới cổ Hạ Kiệt, đồng thời hai móng vuốt sắc bén ở phía sau Hạ Kiệt cào mạnh vào hậu tâm Hạ Kiệt.
Trong giây lát, trên người Hạ Kiệt nổ bắn ra ánh sáng chói mắt. Bỗng chốc đánh văng răng nanh và móng vuốt của nữ tử mị sắc, vươn bàn tay to bóp chặt cổ nàng ta, thân mình ưỡn về trước, nhổm dậy khỏi giường. Bàn tay bóp cổ nữ tử mị sắc dùng lực một chút, bên tai chợt nghe ‘rắc’ một tiếng. Vung tay, thi thể nữ tử mị sắc lập tức bị ném lên tường. Thi thể nàng kia đụng vào tường, rung động nổ lớn, sau đó rơi trên đất, phút chốc biến thành một con hồ ly trắng.
“Yêu?” Hạ Kiệt bĩu môi, tiến lên đá một cước vào con hồ ly đã chết, bàn tay to ở hư không nắm chặt, thấp giọng lẩm bẩm: “Hứa Tử Yên, cuối cùng ngươi sẽ giống con yêu quái này thôi.”
Hứa Tử Yên ngủ rất say, một phương diện là gần đây nàng có hơi mệt. Vừa mới phong ấn Thiên Diện yêu, lại cùng phong chủ Thiên Phù phong trải qua một cuộc đàm luận hao phí tâm lực. Hơn nữa nàng biết bản thân ở phường thị Thái Huyền tông quản lý rất an toàn. Cho nên, một hồi trở về Thiên Phù điếm, Hứa Tử Yên liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Hứa Tử Yên đang ngủ mê man thì bị một trận tiếng đập cửa làm bừng tỉnh, mơ mơ màng màng mở hai mắt, hô với ra ngoài cửa: “Ai đấy?”
“Hứa sư muội, là ta Vưu Nguyệt.”
Hứa Tử Yên chợt giật mình, bật dậy từ trên giường, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Thấy trời đã sáng bảnh mắt, vội vàng nói với Vưu Nguyệt: “Vưu trưởng lão, người chờ một chút, ta lập tức ra ngay.”
Vưu Nguyệt ngoài cửa, khóe miệng không khỏi xẹt qua một tia cười khổ, thầm nghĩ: “Kể cả Thái Huyền tông nội môn đệ tử biết tông chủ muốn triệu kiến, chỉ sợ đều không ngủ được, hoặc sẽ dậy rất sớm, sửa soạn xong xuôi thành thành thật thật ngồi chờ. Đâu giống vị Hứa Tử Yên trong phòng này, đợi đến khi bản thân tới đón nàng, nàng vẫn còn trong ổ chăn ngủ mê.”
Trong phòng, Hứa Tử Yên leo xuống giường, nhanh chóng mặc xong quần áo, rửa mặt một lần, rồi chẳng kịp ăn gì, liền đi theo Vưu Nguyệt đến Thái Huyền tông.
Thái Huyền tông, Hứa Tử Yên đã đi qua một lần, đương nhiên không có tò mò cùng kích động như lần đầu. Theo sát đằng sau Vưu Nguyệt, ra phường thị, ngự kiếm phi hành. Thoáng chốc hai người đã đi tới sơn môn Thái Huyền tông, lại theo Vưu Nguyệt tiến vào sơn môn.
Đi tới dưới Thái Huyền phong, Vưu Nguyệt muốn Hứa Tử Yên ở nơi đó chờ, bản thân lên phong trước, vừa đi đã không thấy bóng dáng.
Hứa Tử Yên đứng một mình ở dưới Thái Huyền phong, một canh giờ trôi qua, bụng Hứa Tử Yên bắt đầu kêu réo ‘ùng ục’, mệng không khỏi than thở: “Đây là làm chi? Vội vội vàng vàng gọi ta đến, rồi lại ném ta ở chỗ này mặc kệ là có ý gì.”
Giờ phút này, nội môn đệ tử bắt đầu qua lại đông hơn. Mỗi người khi đi qua bên cạnh Hứa Tử Yên, đều tò mò nhìn thoáng qua Hứa Tử Yên. Đợi thấy Hứa Tử Yên chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, sắc mặt một đám đều lộ vẻ khinh thường, phất ống tay áo xoay người rời đi.
Thời điểm bọn họ quan sát Hứa Tử Yên, đồng thời, Hứa Tử Yên cũng quan sát bọn họ. Xem qua tu vi của bọn họ, Hứa Tử Yên không khỏi cảm thán, nội môn thật đúng là thiên hạ Trúc Cơ kỳ. Mỗi cá nhân lui tới, đều là tu vi Trúc Cơ kỳ. Chỉ mới đó, Hứa Tử Yên đã bắt gặp tu sĩ các cảnh giới từ Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất đến Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai.
Hứa Tử Yên nhìn người đến người đi, ánh mắt mỗi người nhìn mình đều mang theo một chút không bình thường. Hứa Tử Yên mặc dù hơi cúi đầu quy củ đứng tại chỗ, song không cản trở nàng dùng khóe mắt hết nhìn đông tới nhìn tây. Phát hiện tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều dùng ánh mắt mình xem không hiểu nhìn bản thân, nội tâm Hứa Tử Yên thấy thật kỳ quái. Song nàng không dám đi lên túm một người hỏi thử, đành buồn bực đứng ở nơi đó.
Giờ phút này, đột nhiên có một nam tu sĩ trung niên đi tới trước mặt Hứa Tử Yên, nhìn Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới, ánh mắt chợt sáng ngời. Kỳ thực tu sĩ trung niên này, vừa rồi ở nơi xa cẩn thận đánh giá Hứa Tử Yên, đã bị vẻ ngoài xinh đẹp của Hứa Tử Yên làm rung động. Đợi hắn đi đến trước mặt Hứa Tử Yên, lại càng thêm bị Hứa Tử Yên hấp dẫn.
Tu sĩ trung niên kia đánh giá Hứa Tử Yên một lát, thấy Hứa Tử Yên không chớp mắt hơi cúi đầu ngó mặt đất, không để ý đến mình, bèn nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói: “Ngươi là thị thiếp vị sư huynh nào từ ngoại môn chọn đến?”
“Thị thiếp?”
Hứa Tử Yên nghe xong, trong lòng vọt lên một cơn giận. Nhưng mà, nàng cũng biết nơi này là nội môn Thái Huyền tông, không phải địa phương bản thân giương oai. Hơn nữa bản thân dù có giương oai, cũng không phải đối thủ vị tu sĩ trước mắt này. Bởi vì nàng đã biết vị tu sĩ có bộ dạng trung niên này là tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười một. Đã đánh không lại người ta, lại không muốn cùng đối phương nói chuyện, nên vẫn hơi cúi thấp, không nhìn đối phương, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy là bị sư trưởng phái đến nội môn có chuyện gì?”
Hứa Tử Yên thầm nghĩ, mình còn chưa gia nhập Thái Huyền tông, thì nào có sư trưởng? Vì thế, lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Tu sĩ trung niên nhìn thấy Hứa Tử Yên lại một lần nữa lắc đầu, ánh mắt thoáng sáng ngời. Trong đầu nghĩ đến, nữ đệ tử trước mắt đây rất có thể là phạm vào sai lầm gì. Ừ, hẳn là lỗi còn không nhỏ, có lẽ liên quan với nội môn. Bằng không đã tiến hành trừng phạt nàng ở ngoại môn. Hiện giờ bị gọi vào nội môn, cứ để nàng đứng dưới phong như vậy, e rằng cũng không phải lỗi lầm quá lớn gì. Nếu dựa vào mặt mũi của bản thân, hẳn có thể giải quyết chuyện này. Vì thế, trên mặt nở nụ cười ôn hòa, ôn tồn hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Hứa Tử Yên.” Hứa Tử Yên không tình nguyện đáp.
“Ừ, ngươi hẳn là phạm lỗi phải không.” Còn chưa đợi Hứa Tử Yên lắc đầu, tu sĩ trung niên đắc ý nói tiếp: “Ngươi không cần phải sợ, chỉ cần ngươi đáp ứng làm thị thiếp của ta, vấn đề của ngươi ta đến giải quyết cho ngươi.”
Mặt Hứa Tử Yên bất chợt đỏ bừng, ngón tay đặt bên thân mình giật giật, thiếu chút giơ tay tát đối phương một cái. Có điều, Hứa Tử Yên vẫn nhịn xuống cơn giận trong lòng, hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt đối phương, khóe miệng chậm rãi lộ ra một tia cười nhạo. Trong ánh mắt để lộ vẻ châm chọc, nhàn nhạt nói: “Là tông chủ muốn triệu kiến ta, không biết vị sư huynh này chuẩn bị giải quyết thế nào?”
Tu sĩ bộ dạng trung niên ban đầu sửng sốt, tiếp đó nhịn không được bật cười ha hả. Hứa Tử Yên không biết lời bản thân nói có cái gì buồn cười, ngơ ngẩn nhìn đối phương, không biết liệu có phải đối phương đột nhiên bị bệnh không.
Đợi tiếng cười người kia tan đi, lại khoa trương thở hổn hển mấy hơi, mới nâng ngón tay chỉ vào Hứa Tử Yên cười khẩy: “Tông chủ triệu kiến ngươi? Ngươi là ở chỗ này chờ tông chủ?”
Hứa Tử Yên giờ mới hiểu được, đối phương căn bản không tin rằng tông chủ triệu kiến mình. Ở trong mắt đối phương, thân là người đứng đầu một tông, làm sao có thể chú ý một con kiến tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu? Song đối mặt với sự trào phúng của đối phương, Hứa Tử Yên có năng lực nói cái gì, đành lạnh lùng gật đầu, quay mặt qua chỗ khác, không để ý tới hắn.
Thật không ngờ, tu sĩ trung niên kia nhìn thấy Hứa Tử Yên lãnh đạm với hắn như thế, trên mặt chợt lóe thần sắc phẫn nộ, rồi đổi thành trào phúng càng sâu.
Lúc này, đang có một đám tu sĩ đi tới từ chân núi, tu sĩ trung niên vẫy tay với đám tu sĩ hô lớn: “Mau đến xem, đệ tử Luyện Khí kỳ cấp thấp này nói nàng đang chờ tông chủ triệu kiến nàng cơ đấy!”
Một đám tu sĩ ào ào chạy tới, vây quanh Hứa Tử Yên ở trung gian, ánh mắt tùy ý quét trên người Hứa Tử Yên, phát hiện Hứa Tử Yên chỉ là đệ tử Luyện Khí kỳ, một đám đều không tự chủ được cười phá lên. Trong đó một tu sĩ tuổi còn trẻ, vươn tay tính vỗ vỗ bả vai Hứa Tử Yên, có điều bị Hứa Tử Yên chuyển thân né tránh. Cơ mà vị thanh niên kia cũng không vì xấu hổ mà hóa giận, vẫn như trước cười hì hì nói: “Vị sư muội này, nói dối không phải bé ngoan đâu, muội kết quả có chuyện gì, nói ra, để sư huynh giúp muội.”