Băng! Góc cạnh rõ ràng, một bông tuyết nhẹ nhàng bay qua trước mắt Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên như nghe thấy được tiếng bông tuyết lục giác xé rách không khí. Đây! Đại biểu cho sát phạt!
Bông tuyết hòa tan ở trên hai gò má, từ hai gò má chảy xuống, chảy tới khóe miệng Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên hơi hơi hé miệng, hút giọt nước tuyết kia vào miệng, nước tuyết lạnh lẽo khiến miệng Hứa Tử Yên tiết ra nước bọt. Đây! Đại biểu cho sức sống!
Thượng thiện nhược thủy ()!
() Trích từ câu ‘Thượng thiện nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật hựu bất tranh’; nghĩa là: Nước là tốt nhất, nước lợi cho muôn vật lại không hay tranh giành.
Nước tưới mát vạn vật, tràn ngập sức sống dồi dào. Hứa Tử Yên mở rộng suy nghĩ ra cũng thông suốt hết, chân nguyên trong cơ thể đột nhiên bắt đầu xao động, nàng cảm giác được bản thân có dấu hiệu đột phá.
Quay đầu nhìn thấy mọi người vẫn đang điều tức, trong lòng do dự mình có nên tiếp tục lĩnh ngộ hay không. Nếu mình tiếp tục lĩnh ngộ, một khi hoàn toàn tập trung vào, sẽ mất đi năm giác quan về hoàn cảnh bên ngoài. Giả sử yêu thú đột kích ngay lúc này, hậu quả thiết nghĩ không thể gánh nổi. Nhưng nếu mình bắt bản thân ngừng ngộ đạo ngay bây giờ, vậy chẳng biết khi nào mình mới có thể có thêm một cơ hội như thế.
Ngay lúc hoang mang, nàng phát hiện nội đường đệ tử có hai người lục tục tỉnh lại, Hứa Tử Yên mừng rỡ trong lòng, bèn nhẹ giọng nói với hai người: “Nhị vị sư huynh, tiểu muội có chút chuyện, việc canh gác xin làm phiền nhị vị.”
Dứt lời, thân hình Hứa Tử Yên khẽ động, bay vút xuống từ sườn núi, lao thẳng tới phương hướng đường núi. Ước chừng lướt đi được khoảng ba trăm thước, Hứa Tử Yên mới đứng giữa đường núi.
Nội đường đệ tử kia nhìn theo bóng lưng Hứa Tử Yên rời đi, trong lòng nghĩ chắc Hứa Tử Yên muốn đi tiểu, nên ngại nói rõ với mình, vì thế không nghĩ nhiều thêm, mà đứng ở chỗ cao trên sườn núi, nghiêm túc canh gác.
Hứa Tử Yên đứng giữa đường núi, bốn phía mênh mông, giống như đặt mình vào trong một thế giới độc lập, trong đầu biến ảo khôn lường, dần dần cả thể xác và tinh thần Hứa Tử Yên đều như dung nhập vào tuyết bay đầy trời. Quỹ tích vận hành của đường tuyết bay hiện rõ dấu ấn bên trong linh hồn Hứa Tử Yên.
Thân hình Hứa Tử Yên đột nhiên chuyển động, nhưng nếu hiện tại có người ngoài ở đây, nhất định sẽ không phát hiện ra tung tích của Hứa Tử Yên. Nàng đã hoàn toàn dung nhập vào tuyết bay, tựa như một bông tuyết, chuyển động theo gió, thân hình lướt nhẹ ở không trung, giống như tinh linh mùa đông, bay lượn uyển chuyển.
Bay khỏi đường núi, bay lên dốc cao, lại bay xuống sơn cốc, tiếp đó bay về phía đỉnh núi.
Theo lý thuyết, tu luyện giả dưới Trúc Cơ kỳ không thể ngự không phi hành, nhưng lúc này Hứa Tử Yên lại như một bông tuyết bay lơ lửng trên cao.
Trong lúc phi hành, trên người Hứa Tử Yên bỗng hiện lên một loạt vằn nước dao động, từng vằn nước khuếch tán từ trong cơ thể Hứa Tử Yên, dập dờn tạo thành từng vòng gợn sóng. Cuối cùng, toàn bộ thân thể Hứa Tử Yên đều bị bao bọc bên trong một tầng vằn nước, giống như hình thành màn nước hình quả trứng, bao bọc Hứa Tử Yên ở bên trong.
Đột nhiên, quả cầu nước treo lơ lửng ở không trung vỡ tung ra, kích khởi vô số luồng nước bắn tung tóe khắp bốn phương tám hướng. Thân thể Hứa Tử Yên mở ra thành hình chữ đại, linh khí trời đất vào lúc đó chen chúc tới hướng Hứa Tử Yên, dần dần ở phía trên Hứa Tử Yên hình thành một cái lốc xoáy, không ngừng xoay tròn, tuôn vào trong cơ thể Hứa Tử Yên.
Một lúc lâu sau, Hứa Tử Yên ngửa đầu thét dài một tiếng, như tiếng hạc kêu, phượng hót.
Bông tuyết chung quanh thoáng chốc bay lượn về bốn phía, lốc xoáy linh khí hình thành trên người Hứa Tử Yên ầm ầm tán đi.
Hứa Tử Yên đột nhiên mở mắt, nhìn khắp bốn phía, đột nhiên phát hiện mình đang lơ lửng ở không trung, trong lòng run lên, thân thể liền từ không trung rơi thẳng xuống. Cũng may tuyết bên dưới đủ dày, lại rơi xuống gần đỉnh, hơn nữa Hứa Tử Yên cách mặt đất cũng không cao, bằng không thật chẳng biết Hứa Tử Yên sẽ ngã thành bộ dạng gì nữa.
Hứa Tử Yên xoay người đứng lên từ trên tuyết, vươn tay phủi tuyết trên người, rồi quan sát bốn phía. Lúc này nàng rốt cuộc phát hiện mình bị lạc đường, không biết bản thân hiện đang ở chỗ nào. Nhưng có thể xác định rằng, mình không ở trên đường núi ban đầu nữa.
“Chẳng lẽ vừa rồi lúc mình ngộ đạo, bất tri bất giác chạy tới nơi này?”
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Tử Yên sợ run một lúc, nếu mình không cẩn thận chạy tới giữa đàn yêu thú, rớt vào đống yêu thú, thế chẳng phải kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay? Chỉ còn mỗi con đường chết!
“Không biết đột phá hay chưa?”
Hứa Tử Yên vội vàng chìm ý thức vào trong cơ thể, bắt đầu tra xét cảnh giới của mình. Ý thức vừa chìm xuống nhập vào cơ thể, khóe miệng Hứa Tử Yên liền nhếch lên, một tia mỉm cười dần dần khuếch tán trên mặt. Đầu tiên là khóe miệng, rồi đến mũi, sau đó là ánh mắt, cuối cùng khuếch tán đến toàn bộ khuôn mặt, từng tế bào tựa như đều đang vui cười.
Đột phá! Hiện tại Hứa Tử Yên đã là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ ba!
Tu luyện chưa đến một năm, từ không đến có, từ Hậu Thiên vọt thẳng đến Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, chuyện này ở toàn bộ tu chân giới, không thể không nói là kỳ tích, ngay cả ở trong những đại tông môn kia, cũng là có một không hai.
Đương nhiên ngoại trừ do chính Hứa Tử Yên tư chất không kém, nhưng quan trọng hơn là, Hứa Tử Yên có đan dược liên tục trợ giúp không ngừng. Phải biết rằng tại mảnh đại lục này, khuyết thiếu luyện đan thuật khiến toàn bộ tu chân giới đều bị ràng buộc. Mà Hứa Tử Yên lại cố tình có được luyện đan thuật và số lượng lớn đan phương hoàn chỉnh. Điều này giúp Hứa Tử Yên căn bản không đứng trên cùng một vạch xuất phát với những tu luyện giả khác.
Hứa Tử Yên thu hồi ý thức từ trong cơ thể, vừa rồi tra xét xác định bản thân đột phá, đồng thời cũng tra xét ra bởi vì bản thân đột phá, làm hỏng mất Liễm Tức phù đặt trong cơ thể, nên không che lấp nổi hơi thở của nàng nữa.
Hứa Tử Yên vươn tay, làm mấy thủ quyết, từ trong cơ thể nàng lập tức bay ra một tấm phù đã hỏng. Dùng tay siết chặt, lập tức biến thành một nhúm bột vụn, mở tay ra, liền theo gió tản đi.
Ánh mắt Hứa Tử Yên ngó nghiêng chung quanh, tìm được một tảng nham thạch bằng phẳng nhẵn nhụi. Lấy phù bút và phù chỉ từ trong túi trữ vật ra, nhanh chóng chế lại một tấm Liễm Tức phù, hiển lộ tu vi của mình ở Hậu Thiên tầng thứ chín.
Hứa Tử Yên chọn một phương hướng đi đến, muốn xem thử phải chăng mình có thể trở về.
Nàng đi hơn một canh giờ vẫn chưa trở về, thật là lo lắng cho đệ tử Hứa gia đóng trên sườn núi. Vào lúc mọi người lục tục tỉnh lại, phát hiện người đảm nhiệm canh gác là hai nội đường đệ tử, mà Hứa Tử Yên lại không thấy bóng dáng đâu. Đợi Hứa Tiến tỉnh lại đến hỏi, hai nội đường đệ tử kia liền nói theo sự thật.
Vừa mới bắt đầu, mọi người vẫn chưa hết sức sốt ruột, nghĩ rằng Hứa Tử Yên có thể không phải đi tiểu tiện, mà là đại tiện. Nhưng theo thời gian trôi qua, những người này liền bắt đầu hoảng loạn cả lên. Đặc biệt là đám ngoại đường tân đệ tử, Hứa Tử Yên chính là chỗ dựa của bọn họ, là Định Hải châm () của bọn họ.
() Định Hải châm: Chính là cây kim cô bổng của Tôn Ngộ Không, có thể chống lên tới trời.
Hứa Tử Yên vừa không thấy đâu, bọn họ liền triệt để hoảng loạn cả lên, bỗng chốc vây quanh hai nội đường đệ tử đảm nhiệm canh gác, không ngừng hỏi rốt cuộc là chuyện thế nào?
Phải nói trước kia bọn họ tuyệt đối không dám cư xử với nội đường đệ tử như thế, nhưng hiện tại đang gấp gáp, nên hoàn toàn quên mất quy củ, điều này làm cho hai nội đường đệ tử kia rất không vui, hai gương mặt liền trầm xuống.