Ánh mắt Hứa Tử Yên xẹt qua tấm phù kia, vẻ mặt liền sửng sốt, nàng rõ ràng nhìn thấy tấm phù trong tay nam tử trung niên kia chỉ là một tấm nhất phẩm chỉ phù. Một tấm phù thế này mà trị giá đến năm trăm lượng bạc, nhưng lại không phải đỉnh cấp nhất phẩm phù, chỉ có thể miễn cưỡng tính là thượng đẳng. Bản thân từ khi có được truyền thừa, đã vẽ trong ý thức không biết bao nhiêu lần, cũng hoàn toàn lĩnh ngộ được nhất phẩm chế phù thuật. Tuy rằng bởi vì không có phù bút và phù chỉ (), nên chưa từng tự tay chế tác phù, nhưng Hứa Tử Yên tin chắc rằng, dựa vào sự lĩnh ngộ và ngàn vạn lần vẽ trong ý thức, nhất định có thể chế tạo ra phù cao cấp hơn cái trước mắt này. Cho nên khi Hứa Tử Yên thấy rõ tấm phù kia, nàng không khỏi bĩu môi, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, nói nhàn nhạt: “Phù thế này ta còn phải trộm à? Ta tự mình chế là được rồi.”
() Phù chỉ: Giấy vẽ phù; Phù bút: Bút vẽ phù.
Hứa Hỉ Muội đang quỳ trên mặt đất nghe thế giận dữ, ngẩng đầu mắng to: “Bốc phét cái gì, không sợ gió lớn thổi nát đầu lưỡi à, ngươi có biết trong toàn bộ Trung Đô thành chỉ có mình nhị bá ta mới có đủ khả năng chế ra phù như vậy không hả!”
Nhị bá kia ngược lại bị Hứa Tử Yên chọc cho vui vẻ, cười ha hả nói: “Nha đầu, nếu ngươi có thể chế ra nhất phẩm phù, không cần tốt hơn ta, chỉ cần là nhất phẩm, cho dù là hạ đẳng, ta liền thừa nhận ngươi không phải tiểu tặc.”
“Được, cởi trói cho ta!” Hứa Tử Yên sảng khoái nói.
“Cởi trói!” Nhị bá thản nhiên nói.
Hai tên luôn đứng ở bên cạnh Hứa Tử Yên mặt hàm chứa vẻ cười nhạo cởi trói cho Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên lắc lắc cánh tay bị trói đến tê dại vài cái, đột nhiên nhớ tới bản thân không có phù chỉ và phù bút để chế phù, bỗng chốc liền ngơ ngác đứng ở nơi đó. Hứa Hỉ Muội nhìn thấy bộ dạng ngẩn người của Hứa Tử Yên, trong lòng càng thêm khẳng định Hứa Tử Yên không biết chế phù, chỉ đang nói phét mà thôi, nên liền châm chọc: “Thế nào? Có cần phải chuẩn bị phù chỉ và phù bút cho ngươi luôn không?”
Hứa Tử Yên xấu hổ gật gật đầu, yếu ớt nói với vị nhị bá kia: “Ta không có phủ chỉ và phù bút.”
Biểu cảm của vị nhị bá kia lại không có chút biến hóa, chỉ vẫy vẫy tay nói với tứ thúc của Hứa Hỉ Muội: “Tứ đệ, chuẩn bị phù chỉ và phù bút cho nàng.”
Trong tiệm Hứa gia đương nhiên có bán phù bút và phù chỉ trắng (), tứ thúc không nói hai lời, đi vào trong quầy, lấy ra một cây phù bút và một tấm phù chỉ trắng đặt lên quầy, sau đó lạnh nhạt nhìn Hứa Tử Yên.
() Phù chỉ trắng có nghĩa là giấy trắng để vẽ phù.
Hứa Tử Yên chậm rãi đi đến trước quầy, dùng hai tay vuốt phù chỉ trên quầy, sau đó cầm phù bút lên, hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, từ từ bình ổn tâm trạng. Trong ý thức thao tác lại một lần quá trình chế phù đã quen đến không thể quen thuộc hơn. Đợi đến lúc mở to mắt lần nữa, hai tròng mắt đã hoàn toàn thư thái. Vận linh khí trong cơ thể đến ngòi bút, thoăn thoắt, không chút tạm dừng, một tấm phù lập tức được Hứa Tử Yên vẽ xong. Trên phù có linh khí nhàn nhạt di chuyển, ánh sáng rực rỡ chớp động. Hứa Tử Yên nhẹ nhàng thở dài một hơi, âm thầm tra xét một cái, chế tác một tấm nhất phẩm phù liền tiêu hao một phần mười linh khí trong cơ thể mình, dựa vào tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất hiện tại của mình, một ngày cũng chỉ có thể chế tác mười tấm nhất phẩm linh phù.
Hứa Tử Yên vẫn đang ở chỗ này tiếc nuối khẽ than, nhị bá ở bên cạnh vốn mang vẻ mặt lạnh nhạt lúc này tròng mắt thiếu chút nữa đã rơi xuống. Hắn chính là cao thủ chế phù của Hứa gia, người khác không biết nhìn hàng, còn hắn sao có thể không nhận ra Hứa Tử Yên chế tạo được đỉnh cấp nhất phẩm phù?
Hai tay run rẩy dè dặt cẩn thận cầm tấm phù trên quầy lên, đặt trên tay dí sát lại cẩn thận quan sát, cuối cùng nhận định đây là một tấm đỉnh cấp nhất phẩm phù. Ngẩng đầu kích động nhìn Hứa Tử Yên đứng trước mặt mình, hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đặt phù cầm trong tay lên quầy, sau đó vô cùng khách khí chắp tay hành lễ nói với Hứa Tử Yên: “Đại sư, tại hạ là đường chủ Phù đường Hứa gia Hứa Hạo Bác, xin hỏi đại sư xưng hô thế nào?”
“Tiền bối, vãn bối đảm đương không nổi danh hiệu đại sư.” Hứa Tử Yên liên tục xua tay nói: “Vãn bối kêu Hứa Tử Yên.”
Hứa Hạo Bác vừa nghe tên Hứa Tử Yên, ánh mắt lập tức sáng ngời, quan sát Hứa Tử Yên từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: “Ngươi họ Hứa? Chính là người của Hứa gia chúng ta? Là người của phòng nào? Sao ta chưa từng gặp ngươi?”
“Ta không phải người của Hứa gia các ngươi.”
Hứa Tử Yên lập tức phủ nhận lời Hứa Hạo Bác, nàng không muốn ở dưới tình huống bản thân còn chưa có chút năng lực tự bảo vệ mình, liền vô tư kính dâng cho Hứa gia. Huống hồ nàng vẫn chưa hiểu rõ Hứa gia, nàng không muốn mơ mơ màng màng trở về gia tộc. Nàng cảm thấy có đôi khi, thân phận một người ngoài tự do hơn thân phận trong gia tộc nhiều.
“Vậy… quê hương của đại sư ở nơi nào?”
“Rất xa!” Hứa Tử Yên đáp một cách lấp lửng.
“À ~~” Hứa Hạo Bác đã lõi đời, nên cũng không cố gắng truy hỏi, mà vẫn cứ vô cùng khách khí, trong giọng nói hàm chứa ý tôn kính: “Có phải đại sự chuẩn bị định cư ở Trung Đô thành?”
“Vốn có quyết định này, nhưng mà hiện tại xem ra, định cư ở Trung Đô thành cũng không an toàn.” Nói tới đây, ánh mắt Hứa Tử Yên xẹt qua Hứa Hỉ Muội vẫn đang quỳ trên mặt đất, trong mắt lóe lên một tia chán ghét.
Đến lúc này, người ở đây đều biết Hứa Tử Yên đối với bọn họ mà nói chính là một đại sư chế phù, đại sự có thể chế ra đỉnh cấp nhất phẩm phù sao có thể đi trộm phù cơ chứ. Thân thể Hứa Hỉ Muội đang quỳ trên mặt đất không nhịn được run lên, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt. Trong lòng nàng hiểu rất rõ bản thân vừa rồi vu oan hãm hại Hứa Tử Yên, hơn nữa còn tát Hứa Tử Yên một bạt tai, đâu thể không rõ đây là người ta đang trả thù mình. Lại nghĩ đến bản thân làm mất năm mươi tấm nhất phẩm phù của gia tộc, chỉ cảm thấy đầu kêu ‘o o’ một tiếng, rồi lập tức ngất xỉu.
Hứa Hạo Bác nhìn thoáng qua Hứa Hỉ Muội hôn mê ngã xuống đất, lại quay đầu trừng mắt tứ thúc giả vờ chính công vô tư, lạnh lùng hừ một tiếng. Thân thể tứ thúc kia liền run lên, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh. Vội vàng thi lễ thật sâu với Hứa Tử Yên: “Đại sư, vừa rồi là tại hạ có mắt không tròng, đắc tội đại sư, khẩn cầu đại sư tha thứ.”
“Vừa rồi hình như chính là ngươi hạ lệnh trói ta lại thì phải?” Hứa Tử Yên tức giận nói.
“Đại sư.” Hứa Hạo Bác thi lễ thật sâu nói: “Vừa rồi Hứa gia chúng ta có chỗ đắc tội, Hứa gia chúng ta sẵn lòng đưa lễ bồi thường, đại sư có thể suy nghĩ đến việc ở lại Hứa gia chúng ta làm khách hay không?”
Hứa Tử Yên ngẩng đầu nhìn Hứa Hạo Bác, từ trong mắt hắn thấy được ánh nhìn phức tạp. Trong lòng liền cảnh giác, nhanh chóng tính toán thử, xem ra ở Trung Đô thành, nhất phẩm chế phù sư là một loại nghề nghiệp cực kì khan hiếm, theo ý của Hứa Hạo Bác, là đồng ý bỏ ra số vốn lớn giữ mình lại, đồng thời nếu mình cự tuyệt đối phương, chỉ sợ đối phương cũng không để người tài giỏi như mình bị gia tộc khác mời chào, nói không chừng sẽ giết chết mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Tử Yên không khỏi than nhẹ một tiếng, nhân vật nhỏ không có thực lực sẽ có thêm rất nhiều bất đắc dĩ và bi ai. Hiểu rõ tất cả, Hứa Tử Yên biết bản thân không thể không gia nhập gia tộc, nhưng nàng không muốn dễ dàng đáp ứng đối phương như vậy. Kỳ thực nàng cũng không có mâu thuẫn gì với việc gia nhập gia tộc, nàng căn bản không có ấn tượng gì với gia tộc của mình, sở dĩ nàng không muốn trở về gia tộc, là vì không muốn chịu sự trói buộc mà thôi. Hiện tại rơi vào tình thế nhất thiết phải gia nhập gia tộc, nên muốn tận lực kiếm thêm một chút tự do. Vì vậy, nàng làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt phức tạp kia của Hứa Hạo Bác, thản nhiên nói: “Hứa gia các ngươi muốn bồi thường ta như thế nào?”
Hứa Hạo Bác nghe ra giọng điệu Hứa Tử Yên có dấu hiệu thả lỏng, vội vàng mở miệng nói: “Đại sư, nha đầu Hứa Hỉ Muội đáng chết liền giao cho người, tùy người xử trí. Về phần chuyện tứ đệ Hứa Hạo Miểu của ta trói người, Hứa gia chúng ta đồng ý ra năm mươi ngàn lượng bạc trắng cầu được người tha thứ.”
Lúc này Hứa Hỉ Muội hôn mê ngã xuống đất đã tỉnh lại, nghe thấy nhị bá giao mình cho Hứa Tử Yên tùy ý xử trí, cả trái tim đều chìm xuống đáy, sợ tới mức run rẩy cả người, trong lòng nàng biết đối với loại nhân vật nhỏ sinh hoạt dưới tầng chót của Hứa gia như nàng, cho dù Hứa Tử Yên giết chết nàng ngay tại chỗ, Hứa gia cũng chỉ xử lý nàng giống như giết chết một con chó mà thôi. Giãy dụa bò lên từ mặt đất, giơ hai tay vừa không ngừng hung hăng tát trên mặt mình, vừa quỳ gối trước mặt Hứa Tử Yên khẩn cầu: “Đại sư tha mạng! Đại sư tha mạng!”
Nhìn mặt Hứa Hỉ Muội đã bị chính nàng ta đánh đến bầm tím, khóe miệng chảy ra máu tươi, Hứa Tử Yên chán ghét nhíu nhíu đầu mày, vươn ngón trỏ về phía trước ngoắc ngoắc một cái. Hứa Hỉ Muội mờ mịt ngừng lại, đứng dậy từ trên mặt đất, ánh mắt lộ vẻ cầu xin nhìn Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên xoay tròn tay phải của mình, một bạt tai hung hăng đánh trên mặt Hứa Hỉ Muội, tát cho Hứa Hỉ Muội quay thành một vòng tròn tại chỗ, rồi té lăn trên đất. Sau đó nhẹ nhàng lắc lắc tay, thản nhiên nói: “Vẫn là mình tự tay đánh mới sảng khoái!”
Ánh mắt Hứa Hạo Bác lập tức co rụt lại, đã có chút hiểu biết về tính cách của Hứa Tử Yên, trong lòng không khỏi lo được lo mất. Hắn thật sự rất muốn Hứa Tử Yên gia nhập gia tộc của mình, nếu Hứa Tử Yên gia nhập gia tộc của mình, như vậy thực lực Hứa gia sẽ lập tức tăng lên một bậc. Một đỉnh cấp nhất phẩm chế phù sư đối với một gia tộc mà nói, không chỉ có ý nghĩa thực lực chiến đấu tăng lên, còn có ý nghĩa là số lượng lớn tài nguyên. Đồng thời nếu Hứa Tử Yên gia nhập gia tộc khác, cũng có nghĩa mang đến uy hiếp vĩ đại. Mà ở Trung Đô thành không chỉ có một gia tộc là Hứa gia, còn có Tiêu gia và Ngô gia. Hơn nữa gần đây Tiêu gia và Ngô gia vừa mới kết làm thông gia, mơ hồ để lộ ra thế muốn liên thủ chèn ép Hứa gia. Trong lòng Hứa Hạo Bác âm thầm hạ quyết tâm, nếu không thể mời chào Hứa Tử Yên, như vậy nhất định phải giết chết nàng, tuyệt đối không để nàng gia nhập Tiêu gia và Ngô gia.
Lúc này, ánh mắt Hứa Tử Yên nhìn về phía Hứa Hạo Miểu, trong lòng Hứa Hạo Miểu lập tức căng thẳng, trong mắt lộ vẻ sợ hãi. Ánh mắt Hứa Tử Yên xẹt qua Hứa Hạo Miểu, nhìn Hứa Hạo Bác hờ hững nói: “Ngươi cảm thấy dựa vào bản lĩnh của ta, ta sẽ thiếu tiền sao?”
Hứa Tử Yên hiện tại thiếu tiền, cực kỳ thiếu tiền. Nhưng nàng không thể biểu lộ ra, nàng muốn biểu hiện cao ngạo một tí, để dễ dàng tranh thủ lợi ích càng lớn cho bản thân. Nghe Hứa Tử Yên nói như vậy, trong lòng Hứa Hạo Miểu càng thêm khẩn trương, sợ Hứa Tử Yên cũng trước mặt mọi người đánh hắn một trận, như vậy mặt mũi của hắn sẽ bị mất sạch. Trong lòng Hứa Hạo Bác cũng vô cùng xấu hổ, để tứ đệ ở trước mặt mọi người bị Hứa Tử Yên đánh một trận, cho dù chỉ là một cái bạt tai, trong lòng hắn cũng có chút không tiếp nhận được, dù sao kia vẫn là tứ đệ của mình, hơn nữa cảm tình giữa hai người luôn không tệ. Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, Hứa Hạo Bác nghĩ rằng, có nên liều mạng mất đi một nhân tài như Hứa Tử Yên, giết chết nàng ở trong này. Hứa Hạo Miểu lại nghĩ rằng, mình có nên tự tát bản thân hai cái, rồi cầu xin được Hứa Tử Yên tha thứ hay không. Hai người chưa kịp đắn đo, lại nghe giọng Hứa Tử Yên vang lên một lần nữa: “Muốn ta gia nhập Hứa gia, cũng không phải là không thể!”