Thân hình khẽ động, Hứa Tử Yên lại nhảy xuống bên cạnh đầm nước, lặng lẽ tra xét trong cơ thể mình một lượt, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ, nàng phát hiện cảnh giới của mình lại đột phá, đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ tư.
Cúi đầu suy ngẫm chốc lát, lại quay đầu nhìn đầm nước cạnh mình, trong lòng liền hiểu rõ, hẳn là nước trong cái đầm này giúp mình gia tăng cảnh giới!
Ngồi xổm xuống bên đầm nước, hai tay nâng lên một vốc nước trong đầm, đưa tới dưới mũi ngửi, trên mặt liền hiện lên chút ngạc nhiên vui mừng. Lại cúi đầu uống một ngụm, linh tuyền kia vừa tiến vào trong miệng, trôi tuột xuống cổ họng, bên trong đan điền lập tức sinh ra một luồng sức nóng, dồi dào vận chuyển theo kinh mạch, sau khi vòng qua Đại Chu Thiên (), lại tiến vào đan điền, Hứa Tử Yên luôn cẩn thận thể nghiệm và quan sát trong cơ thể, lập tức cảm giác được tu vi của mình có một tia gia tăng, tuy rằng một tia chân nguyên kia vô cùng mỏng manh, không cẩn thận căn bản không thể quan sát ra, nhưng quả thực đã gia tăng một tia như vậy.
() Đại Chu Thiên bao gồm kinh mạch chính: Dương Duy, Âm Duy, Dương Kiều, Âm Kiều, Đới Mạch, Xung Mạch, Nhâm Mạch và Đốc Mạch.
Hứa Tử Yên mừng rỡ, thông qua truyền thừa luyện đan của nàng, nàng lập tức biết bản thân may mắn đến nhường nào, nàng gặp được linh tuyền vô cùng hiếm có trong Tu Tiên giới. Nghĩ đến tác dụng kỳ diệu linh tuyền, liền hưng phấn âm thầm tra xét thân thể của mình lần nữa. Vừa tra xong, Hứa Tử Yên vui mừng thiếu chút nữa nhảy dựng từ trên mặt đất, nàng rốt cuộc phát giác hiện tại bản thân đã trở thành linh thể, thông suốt từ trong ra ngoài, giờ giờ phút phút đều có thể cảm giác được linh khí thiên địa đang rót từng chút một vào trong cơ thể mình.
Hứa Tử Yên biết, sau khi mình có được linh thể, có thể nói là bất cứ lúc nào cũng đều đang tu luyện, linh khí thiên địa sẽ luôn rót vào trong cơ thể mình, thông qua vận chuyển kinh mạch trong cơ thể, cuối cùng nạp vào đan điền trở thành chân nguyên của mình.
Tuy rằng tốc độ cũng không mau, nhưng so với người khác nhiều thêm được thời gian tu luyện, tiếp tục tích lũy tháng ngày, tuyệt đối là một nguồn tích lũy khả quan. Huống chi đó là dưới tình huống Hứa Tử Yên không tu luyện, nếu Hứa Tử Yên cũng tu luyện, cho dù từ nay về sau không ăn đan dược nữa, cũng sẽ tiến cảnh nhanh hơn những người khác rất nhiều.
Hứa Tử Yên thầm tra xong thân thể mình rồi, lại chuyển ánh mắt dõi sang linh tuyền. Nàng biết cái linh tuyền trước mắt này là một thứ thần kỳ cỡ nào, rất nhiều đan dược cao cấp đều yêu cầu nước linh tuyền làm một vị chủ dược. Có nước linh tuyền, Hứa Tử Yên có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược trước kia không thể luyện chế.
Hứa Tử Yên vội vàng lấy tất cả các chai lọ trong túi trữ vật ra, nàng vì luyện đan, nên chuẩn bị rất nhiều bình rỗng trong túi trữ vật, đếm thử, thì có được hơn năm mươi bình. Ngẫm nghĩ, lại đổ hết các bình đang đựng đan dược cho rỗng, cứ như vậy, đã gom góp được khoảng một trăm hai mươi bình.
Đựng đầy một trăm hai mươi bình linh tuyền, thu vào trong túi trữ vật, Hứa Tử Yên mới vừa lòng đứng dậy. Lưu luyến nhìn đầm nước trước mắt, nhưng nàng biết, dựa vào khí tức của linh tuyền, không bao lâu nữa, nhất định sẽ có yêu thú tiến đến, chiếm lấy nơi này làm lãnh địa. Về sau mình muốn đến đây lấy nước linh tuyền nữa, đó là không có khả năng.
Có điều Hứa Tử Yên vẫn cẩn thận nhớ kỹ vị trí cái đầm nước này, nếu tu vi mình tăng đến cảnh giới không còn sợ yêu thú nữa, mình vẫn có thể trở về thu linh tuyền bất cứ lúc nào. Nghĩ đến đây, Hứa Tử Yên không khỏi khó hiểu, vì sao hiện tại trong linh tuyền này không có yêu thú, chẳng lẽ yêu thú kia đã đi ra ngoài? Nàng nào biết đâu rằng, yêu thú cự xà chiếm lấy nơi này đã bị Dẫn Thú phù của nàng hấp dẫn, rời khỏi đầm nước, gia nhập vào hành động tranh đoạt Dẫn Thú phù, hơn nữa cuối cùng còn vì thế mà bỏ mạng.
Đứng ở bên cạnh đầm nước, liếc mắt nhìn linh tuyền một lần cuối cùng, sau đó Hứa Tử Yên bắt đầu chuẩn bị rời đi. Hiện tại Hứa Tử Yên đã là linh thể, nhưng tu vi lại quá thấp kém. Đây giống như thịt Đường Tăng vậy, nếu quả có người bắt Hứa Tử Yên đi, ăn luôn nàng, hoặc đem nàng làm chủ dược luyện đan, như vậy sẽ trực tiếp gia tăng tu vi của người kia.
Cho nên, Hứa Tử Yên tuyệt đối không thể để người khác biết nàng là linh thể. Hơn nữa vào thời điểm Hứa Tử Yên đột phá, tấm Liễm Tức phù che giấu tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tư của nàng cũng bị hủy mất, vì vậy nàng phải chế tác một tấm Liễm Tức phù khác.
Hứa Tử Yên lấy ra phù bút và phù chỉ từ trong túi trữ vật, trải phẳng trên một tảng nham thạch nhẵn bóng. Hiện tại cảnh giới của Hứa Tử Yên đã tăng lên, nên nàng có thể chế tác tứ phẩm phù.
Cầm lấy phù bút, bình tâm tĩnh khí, Hứa Tử Yên tăng tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tư tới cao nhất, dè dặt cẩn thận bắt đầu chế tác một tấm Hỗn Độn phù. Tấm phù này một khi chế thành, sẽ hoàn toàn che giấu sự thật về linh thể của Hứa Tử Yên, cho dù là nhân vật Kết Đan kỳ đỉnh cũng không thể nhìn ra Hứa Tử Yên là linh thể, kể cả tự tay đi kiểm tra cũng không thể tìm ra.
Qua thời gian một khắc, Hứa Tử Yên thu lại phù bút, thở hắt ra một hơi thật dài, nhìn thấy trên Hỗn Độn phù lưu động ánh huỳnh quang, Hứa Tử Yên vừa lòng gật gật đầu. Há mồm hấp một cái, tấm Hỗn Độn phù kia liền từ trên tảng đá nhẹ nhàng vút lên, bay đến đỉnh đầu Hứa Tử Yên, sau đó ẩn vào huyệt Bách Hội của Hứa Tử Yên. Thân thể Hứa Tử Yên bỗng chốc được bao phủ lại, rốt cuộc không nhìn ra nàng là linh thể nữa, nhưng lại không trở ngại đến việc một tia linh khí thiên địa dung nhập vào trong cơ thể nàng.
Hứa Tử Yên thầm tra xét thân thể của mình một lượt, trong lòng hết sức thỏa mãn. Lại nhấc phù bút bắt đầu chế tác một tấm Liễm Tức phù. Liễm Tức phù Hứa Tử Yên đã chế tác nhiều lần, nên mới đó đã chế xong một tấm tứ phẩm Liễm Tức phù đỉnh. Hứa Tử Yên đưa Liễm Tức phù vào trong cơ thể, thoáng nghĩ ngợi, lại biểu lộ ra tu vi của mình ở Hậu Thiên tầng thứ mười.
Hứa Tử Yên đã sớm xem xong sách trong tàng thư lâu tầng thứ nhất của gia tộc, nàng hiện tại rất muốn đi xem sách ở tầng thứ hai, cho nên nàng nhất định phải mau chóng tiến vào nội đường, mà muốn tiến vào nội đường, nhất định phải đạt tới tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất. Tuy rằng Hứa Tử Yên lúc này biểu hiện tu vi bản thân ở Hậu Thiên tầng thứ mười sẽ kinh động đến một số người, nhưng đến lúc đó nói bản thân rớt xuống một cái sơn cốc trong Thương Mang sơn mạch, dưới tình trạng đói khát, ăn bậy ăn bạ một loại hoa quả, liền chẳng hiểu sao đột phá được, nếu hỏi đến cái sơn cốc kia, liền nói mình lạc đường không nhớ rõ, tin rằng bọn họ cũng không có biện pháp nào. Hơn nữa sau này mình lại đột phá thì cũng có cớ.
Xử lý xong mọi chuyện, Hứa Tử Yên lại một lần nữa nhảy vọt lên, bay ra phía ngoài Thương Mang sơn mạch. Lúc này bởi vì Dẫn Thú phù của Hứa Tử Yên, thú triều đã rút lui. Hứa Tử Yên cố gắng bay cao một chút, dè dặt cẩn thận phóng thích tinh thần lực của mình, vừa hơi cảm giác được một chút khí tức nguy hiểm, liền lập tức đi đường vòng.
Mất nửa ngày trời, Hứa Tử Yên đứng trên Thông U cốc lần nữa, thấy nơi đây cũng không có yêu thú, cũng không có thi thể đệ tử trong gia tộc mình, đoán rằng đã trở về Trung Đô thành.
Tay đánh chỉ quyết, quay đầu bay về hướng Trung Đô thành. Khi đến nơi cách Trung Đô thành khoảng hơn mười dặm, liền đáp xuống, sau đó đi bộ về Trung Đô thành.
Mà lúc này Trung Đô thành, cũng không bởi vì thú triều rút lui mà trở nên yên ổn, không khí khẩn trương và nguy hiểm đang lan tràn bên trong Trung Đô thành…