Khắp nơi trở nên yên tĩnh, chỉ còn sót lại tiếng gió thổi tuyết rơi. Hàn Việt bừng tỉnh từ trong cơn khiếp sợ trước tiên, chắp tay thi lễ cả bốn phía, cất giọng cực kì cung kính nói: “Đa tạ tiền bối cao nhân cứu giúp, xin tiền bối hiện thân, cũng tiện để vãn bối bái kiến!”
Gió tuyết thổi qua vù vù, Hứa Tử Yên chỉ ẩn nấp trong gió tuyết, chứ không đi ra ngoài. Chu Diệu và Chu Cường đã chết, như vậy Hàn Việt và Hứa Vân Đông nhất định sẽ an toàn trở lại Hứa gia, mọi chuyện xảy ra nơi này, tộc trưởng đương nhiên sẽ biết tất cả, mình cũng không nhất thiết phải xuất hiện.
“Tiền bối! Tiền bối! Ngài có còn ở đây không?” Hàn Việt vẫn cứ bám riết không tha kêu gọi.
Đột nhiên, từ trên không phía sau Hàn Việt và Hứa Vân Đông truyền đến tiếng ngự kiếm xé gió. Hai người bỗng nhiên xoay người, ngửa đầu nhìn lên trên, chỉ thấy dưới trời gió tuyết dày đặc, một người đang ngự kiếm vút bay. Rõ ràng đã bay thật lâu, có vẻ chân nguyên trong cơ thể không còn đủ, nên thân hình thoáng lung lay, không khống chế được phi kiếm dưới chân. thất tha thất thểu đáp xuống chỗ Hàn Việt và Hứa Vân Đông.
Vèo một tiếng, người kia rơi xuống đất, thân thể lảo đảo về phía trước vài bước, mới thoáng lung lay ổn định thân hình, vươn tay phất một cái, bảo kiếm trên tuyết liền bay đến trong tay. Tay cầm bảo kiếm cảnh giác liếc nhìn Hàn Việt và Hứa Vân Đông, sau đó lại khẩn trương liếc nhìn hướng không trung đằng sau, rồi lảo đảo chạy về phương hướng Trung Đô thành.
Không trung xẹt qua tiếng xé gió vèo vèo, ba bóng người bất chợt hạ xuống từ không trung, vây quanh người lúc trước ở bên trong.
Hứa Tử Yên ẩn nấp trong gió tuyết tập trung ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy bị vây bên trong là một nữ tử trung niên, một thân tu vi vậy mà đạt tới Luyện Khí kỳ tầng thứ ba. Tạo thành tam giác vây quanh nàng cũng đều là ba nữ tử, hai nữ tử trung niên cùng một nữ tử tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi.
Ánh mắt Hứa Tử Yên đảo qua trên người ba nữ tử, trong lòng liền chấn động. Khiếp sợ không phải vì hai nữ tử trung niên là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, mà là cô gái mười bảy mười tám tuổi kia, vậy mà có cùng tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ năm giống mình.
Lúc này, nữ tử bị vây ở giữa ba người, ánh mắt sốt ruột nhìn khắp mọi nơi. Cuối cùng, ánh mắt dừng ở trên người Hàn Việt và Hứa Vân Đông. Thử thăm dò tu vi của Hàn Việt và Hứa Vân Đông, trên mặt liền lộ ra biểu cảm thất vọng, có điều vẫn gấp gáp hô: “Hai vị huynh đài, ta là Trung Đô thành Hứa gia Hứa Văn Lệ, người Dương gia đang đuổi giết ta. Khẩn cầu hai vị huynh đài, đi tới Trung Đô thành, báo tin tức Dương gia đuổi giết ta cho tộc trưởng Hứa gia biết.”
“Dương gia?” Trong lòng Hứa Tử Yên ẩn nấp bên trong gió tuyết chấn động mãnh liệt: “Nam Lâm thành Dương gia? Thiếu nữ kia chẳng lẽ là thiên tài Dương gia Dương Linh Lung?”
Hứa Tử Yên lập tức đoán ra, nữ tử bị vây bên trong kia nhất định cũng giống Hứa Vân Đông, là người Hứa gia phái đi nằm vùng ở Dương gia, vừa hay tin Chu gia và Dương gia kết minh, mới liều lĩnh trở về báo cho Hứa gia.
Mấy người này tuyệt đối không thể chết, bọn họ khẳng định có tin tức cực kì kỹ càng mang về gia tộc. Nhưng đứng trước ba người Dương gia kia, dựa vào bọn họ căn bản không có khả năng sống sót.
Hứa Tử Yên thầm than nhẹ, xem ra mình không thể không hiện thân. Vận dụng tinh thần lực nhìn thoáng qua túi trữ vật của mình, phát hiện bên trong chỉ thừa lại mỗi một tấm ngũ phẩm phù, còn lại đều là nhị phẩm phù nàng chế tác cho gia tộc.
“Liều mạng, cùng lắm thì lộ ra tu vi chân chính của mình. Dương Linh Lung kia chẳng phải là đệ nhất thiên tài thế tục giới phương bắc hay sao? Mình lại muốn xem thử, nàng rốt cuộc mạnh ở điểm nào?”
Trong lòng Hứa Tử Yên bộc phát hào khí, một trận chiến ý phát sinh từ đáy lòng, lộ ra bên ngoài cơ thể, vọt tới tận trời.
Dương Linh Lung bỗng nhiên xoay người, nhìn qua phương hướng Hứa Tử Yên ẩn nấp, nàng cảm giác được phía sau mình có một trận chiến ý dâng trào đang lao thẳng tới.
Hứa Tử Yên vừa niệm, tuyết lực sinh sôi theo ý niệm, Hứa Tử Yên ẩn nấp trong gió tuyết lập tức đi tới bên cạnh Hứa Văn Lệ, thò tay lấy một tấm Thuấn Di phù từ trong túi trữ vật.
Đây là một tấm Thuấn Di phù nhị phẩm đỉnh. Có thể di chuyển người trong chớp mắt ra ngoài khoảng cách hai mươi thước. Hứa Tử Yên vừa đến bên cạnh Hứa Văn Lệ, liền nhanh chóng dán tấm Thuấn Di phù kia lên người Hứa Văn Lệ.
Trong lòng Hứa Văn Lệ hoảng hốt, mê man nhìn thoáng qua vùng trống trải bên cạnh, chỉ thấy trên người lóe lên một trận tia sáng lóng lánh, thân hình lập tức trở nên mờ nhạt.
“Không ổn!” Dương Linh Lung kinh hãi, trở tay tung ra chỉ quyết, điểm một cái tới thân hình Hứa Văn Lệ đang dần trở nên mờ nhạt, trường kiếm trôi nổi bên cạnh lập tức vòng ra, như một đường sáng bắn về phía Hứa Văn Lệ.
Hứa Tử Yên vươn tay ném ra năm tấm nhị phẩm phù đỉnh hệ thổ, không trung nhanh chóng dao động một trận, ở phía trước Hứa Văn Lệ đột nhiên xuất hiện năm tấm khiên đất.
“Oành! Oành! Oành! Oành! Oành!”
Năm tiếng đinh tai nhức óc vang dội, năm tấm khiên đất kia lần lượt vỡ nát, nhưng bảo kiếm Dương Linh Lung điều khiển cũng bị bắn ngược trở về, Dương Linh Lung vươn tay một cái, chụp bảo kiếm vào trong tay, tập trung nhìn về phía trước.
Lúc này ở trước mặt nàng, thân hình Hứa Văn Lệ đã biến mất, rồi bất ngờ truyền đến một tiếng ‘a’ khe khẽ, cách hai mươi thước bên ngoài hiện ra thân ảnh Hứa Văn Lệ.
“Bước ra cho ta!” Gương mặt xinh xắn của Dương Linh Lung giận đến tím ngắt, nàng đương nhiên biết là có người cứu Hứa Văn Lệ, hơn nữa người kia vì che giấu Hứa Văn Lệ thuấn di ra ngoài, bản thân vẫn chưa rời khỏi. Theo một tiếng gầm của Dương Linh Lung, hai tay giơ lên cao phất qua hai bên, tiếp đó nhanh chóng lật lại, chỉ thấy ở xung quanh nơi Hứa Văn Lệ vừa rời đi xuất hiện một vòng đoản thương hoàn toàn ngưng kết từ linh khí hệ kim.
“Đi!” Vừa quát một tiếng, một vòng đoản thương chi chít kia vèo một cái bắn nhanh về phía trung gian. Mà lúc này Hứa Tử Yên đang ẩn nấp ở nơi đó, vừa rồi nàng không thể không ra tay giúp Hứa Văn Lệ ngăn cản bảo kiếm của Dương Linh Lung, sức mạnh bảo kiếm kia và phù va chạm nhau bạo phá khiến linh lực xung quanh trở thành một vùng hỗn loạn, Hứa Tử Yên căn bản không thể sử dụng tuyết lực rời khỏi.
Hiện tại bị nhốt bên trong sức mạnh hệ kim của Dương Linh Lung, hơn nữa Dương Linh Lung lần này nén giận mà phát, uy lực so với bảo kiếm vừa rồi cao hơn rất nhiều. Hứa Tử Yên rơi vào đường cùng, đành phải ném ra phù một lần nữa, vả lại còn thoáng chốc ném ra mười tấm nhị phẩm phù đỉnh, hơn nữa còn bố trí mười tấm phù ở bên cạnh mình tạo thành một hạ phẩm phòng ngự phù trận.
“Rầm rầm ~~”
Tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên bên tai, tuyết trắng trên nền đất bị triệt để hất tung lên, ngay cả bùn đất cứng rắn mùa đông cũng bị nạo sâu xuống nửa thước. Bông tuyết xung quanh không trung, chỉ một thoáng đã bị hòa tan thành hơi nước, rồi văng ra phía xa. Trong phạm vi nổ mạnh cuối cùng không còn một chút vết tuyết.
Đoản thương do linh khí hệ kim ngưng kết ra biến mất, phù tạo thành phù trận trong lúc va chạm đã hóa thành bột mịn, bốn phía không có tuyết, thân hình Hứa Tử Yên xuất hiện trước mặt mọi người…