Hứa Tử Yên lui về sau một bước, hơi nhíu mày. Bây giờ nàng đã nhận ra, mấy người trước mắt đây chính là vợ con của thôn trưởng thôn lúc trước mình vừa đến thế giới này, nhất là tên ngốc kia càng khiến người khác dễ chú ý.
Lúc này, những Hứa gia đệ tử đã nhận ra Hứa Tử Yên, vội vàng ngăn vợ con thôn trưởng ở bên ngoài, lớn tiếng quát. Mà mụ đàn bà kia vẫn giương nanh múa vuốt lao tới Hứa Tử Yên, hai đứa con trai của bà ta cũng rút đoản đao từ trong ngực ra, muốn vượt qua hộ vệ, chém về phía Hứa Tử Yên.
Thì ra sau khi thôn trưởng kia suốt đêm đuổi theo cả nhà Hứa Tử Yên một đi không trở về, vợ con hắn rốt cuộc tìm được thi thể thôn trưởng ở vùng núi, khóc rống một hồi, lại vẫn không tự kiểm điểm hành vi ngang ngược của nhà họ, mà đều ghi tạc hết oán hận lên người cả nhà Hứa Tử Yên.
Tiếp đó báo cáo với quản sự trong gia tộc, gia tộc làm gì sẽ quản mấy việc nhỏ nhặt này, trực tiếp lại an bày một thôn trưởng tới, tước đoạt đãi ngộ của một nhà thôn trưởng bọn họ. Nhắc tới mụ đàn bà này cũng đủ hung hãn, lại ở lì trong nhà mình không đi, bị thôn trưởng mới tới trực tiếp đánh đuổi đi. Kể từ đó, bà ta liền đổ hết tất cả lên đầu cả nhà Hứa Tử Yên, lại oán hận cả nhà Hứa Tử Yên ngập trời, liền đánh bạo, mang theo một nhà đi thẳng tới Trung Đô thành, chuẩn bị đến khóc lóc trước cửa Hứa gia tổ địa.
Hứa Tử Yên nhướng mày, lúc này nàng đã đoán được nguyên do sự tình trước mắt, trong lòng tràn ngập chán ghét với cả nhà này, lắc lắc ống tay áo, cất bước đi vào đại môn, chẳng muốn liếc nhìn bọn họ thêm một cái nào.
“Ngươi đứng lại…” Mụ đàn bà kia vừa hô lên ba tiếng, bỗng chốc liền khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, tiếp đó lại trở nên sợ hãi. Bà ta phát hiện Hứa Tử Yên vậy mà trực tiếp đi vào đại môn gia tộc, hơn nữa những thủ vệ đệ tử vậy mà còn tôn kính hành lễ với Hứa Tử Yên. Làm một tiểu nhân vật, cũng phải có trí tuệ của tiểu nhân vật. Nhớ ngày đó trượng phu bà ta tuy rằng chỉ là một thôn trưởng nho nhỏ, nhưng cũng đủ để tung hoành khắp quê nhà, bà ta ở trong thôn càng cực kỳ hung hãn, bắt người nào quỳ, thì người đó không dám ngồi.
Có điều trượng phu của bà ta cũng chưa được tiến vào đại môn gia tộc, hiện tại thấy bộ dạng Hứa Tử Yên tiến vào đại môn hết sức tự nhiên, khẳng định địa vị trong gia tộc chỉ sợ tuyệt đối không thấp. Như vậy, muốn giết chết mình, chẳng phải chỉ giống như bóp chết một con kiến? Nghĩ đến lúc trước trượng phu của mình chỉ có một chút quyền lợi mà đã có thể ở trong thôn muốn làm gì thì làm, coi mạng người như cỏ rác, lại nhìn phía bóng lưng Hứa Tử Yên, trong lòng bà ta liền tràn ngập sợ hãi.
Đưa tay lôi kéo con trai mình, xoay người muốn rời khỏi. Lại bị quản sự ngoại đường kia quát một tiếng ngăn cản bước chân của bà ta: “Đứng lại! Hứa gia há là nơi các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!”
“Chúng ta nhận nhầm người, đi sai chỗ thôi mà!” Mụ đàn bà kia ngập ngừng thấp giọng nói, đôi chân lén lút di chuyển. Lúc này trong lòng quản sự ngoại đường phẫn nộ đến cực điểm, vừa thấy vẻ mặt bọn họ trước sau khác biệt, trong lòng càng thêm chán ghét, chẳng hiểu vì sao bị mấy kẻ này ở cửa gia tộc khóc lóc náo loạn một trận, lại bị người trên đường cái xem rõ mồn một, hơn nữa hiện giờ lại là thời điểm tâm tình cao tầng gia tộc khó chịu, quản sự ngoại đường làm sao chịu tha cho kẻ khiến mình ngột ngạt! Vì thế vung tay lên, quát với đệ tử giữ cửa: “Bắt bọn họ lại, nhốt đánh vào nhà lao!”
“Oan uổng quá! Lão gia, chúng ta không dám nữa, lão gia…” Mụ đàn bà kia túm chặt lấy con mình, rướn cổ họng hô rống một lần nữa. Mặt quản sự lập tức tái xanh, phẫn nộ khiển trách thủ hạ đệ tử: “Còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ muốn ta tự mình động thủ sao?”
Những đệ tử kia vừa nghe quản sự khiển trách, lập tức ùa lên, nhìn thấy mụ đàn bà cùng mấy đứa con trai của bà ta ầm ĩ điên khùng, liền nâng tay đánh bọn họ ngất xỉu, túm lấy bọn họ giải đến nhà lao gia tộc.
Lúc này Hứa Tử Yên đã về tới chỗ ở của cha mẹ, sau khi báo một tiếng bình an, liền vội vàng trở về phòng mình ở ngoại đường, nàng cảm giác được tu vi bản thân liên tục gia tăng, cảnh giới vô cùng bất ổn, hiện giờ chân nguyên trong cơ thể đã hơi xao động. Cho nên, nàng không đi gặp tộc trưởng, cũng không ở lại hầu chuyện cha mẹ thêm một lát, mà cấp tốc trở về phòng mình, treo thẻ bài bế quan ở ngoài cửa, rồi tiến vào tu luyện.
Đám người Hứa Hạo Nhiên hay tin Hứa Tử Yên trở về đầu tiên, cảm thấy mấy ngày tối tăm vừa qua cuối cùng cũng lộ ra một tia sáng. Đám người bỗng nhiên đứng dậy, không phái người đi gọi Hứa Tử Yên đến, mà tự mình chạy tới trước cửa phòng Hứa Tử Yên. Vừa đi tới chỗ ở của Hứa Tử Yên, vừa thầm nghĩ trong lòng: “Yên nhi đã trở lại, sẽ có thể chế tạo nhất phẩm phù đỉnh cho gia tộc, nghe Hứa Văn Lệ và Hứa Vân Đông nói, nàng còn có thể bố trí phù thành trận pháp, gia tăng uy lực của phù đến vài lần, như vậy, Hứa gia liền nhiều thêm một phần khả năng tự bảo vệ mình.”
Mấy người đi tới ngoài phòng Hứa Tử Yên, đã thấy trước cửa treo thẻ bài bế quan, lòng Hứa Hạo Nhiên bỗng chốc thắt lại, thầm nghĩ: “Hay là Yên nhi bị thương? Đứa nhỏ này, nếu bị thương, thì phải nói với mình chứ, gia tộc cũng tiện đưa cho nó đan dược tốt để trị liệu!”
Lúc bấy giờ, cha mẹ Hứa Tử Yên cũng có chút lo lắng cho nữ nhi của mình, nên đi tới chỗ ở của Hứa Tử Yên. Từ xa đã nhìn thấy đại ca và mấy vị huynh đệ đều đứng ngoài cửa phòng nữ nhi, trong lòng giật thon thót, cho rằng Hứa Tử Yên đã xảy ra chuyện gì. Ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt Hứa Hạo Nhiên, gấp giọng hỏi: “Đại ca, thật ra Yên nhi đã xảy ra vấn đề gì?”
Hứa Hạo Nhiên quay đầu nhìn Hứa Hạo Quang, gấp gáp hỏi: “Sau khi Yên nhi trở về, đã từng đi gặp thập nhất đệ?”
Hứa Hạo Quang gật đầu đáp: “Đúng vậy, hồi nãy vội vàng gặp mặt được một chút, rồi nói bản thân phải trở về bế quan.”
“Trên người nó có bị thương không?” Hứa Hạo Nhiên nghiêm túc hỏi.
“Không có!” Hứa Hạo Quang lắc đầu đáp.
“Vậy thì tốt rồi!” Hứa Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm nói: “Chẳng lẽ là Yên nhi muốn đột phá?”
Ngay khi đang nói chuyện, đã thấy quản sự ngoại đường do dự đi tới, muốn mở miệng, lại ngậm lại. Hứa Hạo Nhiên trừng liếc hắn một cái, tức giận quát: “Có chuyện gì? Nói mau.”
Quản sự ngoại đường kia cấp tốc tiến lên phía trước hai bước, khom người thi lễ báo: “Tộc trưởng, thuộc hạ vừa rồi ở ngoài cửa bắt được bốn người, sau khi thuộc hạ thẩm vấn, bọn họ tự xưng là người trong thôn của Hứa Tử Yên.”
Nói đến đây, còn len lén liếc nhìn phu phụ Hứa Hạo Quang. Hứa Hạo Nhiên hơi nhíu mày, ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Hứa Hạo Quang, trong mắt để lộ ra nghi vấn.
Hứa Hạo Quang cũng sửng sốt, không biết người nào trong thôn tới tìm gia tộc, vì thế quay đầu hỏi: “Bọn họ có nói bọn họ là ai không?”