Chương 1058: “Vào cửa rồi, ngay cả phòng khách cũng không đề chúng ta vào, loại người gì vậy chứ?” Lâm Vũ có chút không vui càm ràm một câu. Tuy răng Trương Dịch Đình này nhìn có vẻ đôi đãi khách khí với người khác, dáng vẻ vô hại, nhưng Lâm Vũ lại cảm thầy khắp người anh ta lộ ra sự nhanh trí, hơn nữa cả người tỏa ra một hơi thở lạnh lẽo. “Bỏ đi, đợi chút đi, chỉ cần bọn họ có thê đề chúng ta gặp Trương Hựu Tư là được!” Hàn Băng nói, có chút không để bụng. Tuy răng hiện giò đã là đầu xuân, nhưng buội tối vẫn rất lạnh, cô không khỏi quân chặt áo khoác trên người mình. “bi Chính vào lúc này, từ phía hậu viện đột nhiên truyền đến một tràng tiếng động trầm thập kỳ quá, đồng thời cùng với nó là một tràng tiêng bước chân ồn ào. Lâm Vũ và Hàn Băng hiếu kỳ liếc nhìn nhau, hai người đều có chút tò mò, quay người bước về phía hậu viện, nghiêng đầu nhìn vào bên trong. Nhưng bởi vì hậu viện không có đèn, nên rât tôi, vì vậy hai người bọn họ căn bản cũng nhìn không rõ cảnh tượng, ỏ hậu viện, chỉ nhìn thấy một màn tôi om, nhưng bỗng nhiên, trong nơi tối om đó đột nhiên xuất hiện mây điểm sáng màu xanh biếc. “Cần thận!” Sắc mặt Lâm Vũ bỗng nhiên thay đổi, một tay kéo Hàn Băng vận đang định tiến về phía trước lại. Anh vừa dứt lời, lập tức truyền đến mây tiếng gầm khẽ, máy bóng hình cường tráng điên cuồng lao vệ phía họ với tốc độ cực nhanh, đột nhiên nhảy lên cao, mây cái miệng máu há to như chậu đầy răng nanh sắc bén đột nhiên vút qua căn vào khoảng không, nhanh chóng lướt qua, tiệp đó liền thây máy con chó to lông màu xám, thân hình thon dài, mõm nhọn dài đang | nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm bọn họ, trong miệng phát ra tiêng gừ gừ khe khẽ. Hàn Băng nhìn thấy cảnh này, sắc mặt bông nhiên thay đổi, ngửi thầy hơi thở ầm nóng mang theo mùi máu tay trong không khí, trong lòng không khỏi sợ đãi. Nêu không phải Lâm Vũ kéo đúng lúc, có lẽ cô đã bị một con chó trong số đó căn bị thương rồi. “Trương Dịch Hồng thế mà lại nuôi nhiều chó như vậy?” Hàn Băng nhìn kỹ máy con chó trước mặt, trong lòng bất giác có chút kinh SỢ, lúc nhỏ khi huần luyện cô từng bị mây con chó nghiệp vụ hung ác vây đánh đồng thời cắn bị thương, vì vậy người không sợ trời không sợ đất như cô, chỉ sợ hãi duy nhất loài chó hung ác kiêu này. Lâm Vũ đưa mắt nhìn mấy chú chó hung ác trước mặt, nhật thời không, nhìn ra chúng thuộc loại nào, đưa mắt nhìn hốc mắt đần độn và Tăng hình cung trong miệng, sắc mặt đột nhiên thay đồi, kinh hãi nói: “Bọn chúng không phải là chó, là sói!” “Sói?” Vẻ mặt Hàn Băng đột nhiên biên đổi, quả thật khó tin được, không ngờ Trương Dịch Hồng lại nuôi sói trong nhà mình, cảm giác sợ hãi trong lòng càng dâng I lên, đặc biệt khi nhìn thây dáng vẻ mây con sói đang cong người nhe răng chuẩn bị Ïao tới, cô sợ tới mức người cũng hơi run lên. Nói thật, tham gia quân ngũ nhiêu năm như vậy, cho dù là đôi mặt với mưa bom bão đạn cô cũng chưa từng nhíu mày, nhưng lúc này nhìn thấy mấy con sói hung mãnh này, cô thật sự hoảng sợ. Lâm Vũ dường như nhìn ra vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt cô, đứng lên trước, chắn trước mặt cô, khẽ nói: “Đừng sợ, mau đi gõ củal” HỤ]. “7 Lúc này trong cổ họng mấy con sói trước mặt lại phát ra tiêng gầm nhẹ, hai con trong số đó lại lân nữa khom người, lao vút vê trước, mỏ to miệng nhằm thẳng vào cô Lâm Vũ, nhưng Lâm Vũ khế dịch chân, dễ dàng né tránh được. Sắc mặt Hàn Băng trắng nhọt, lập tức quay người chạy về phía căn nhà, ra sức gõ cửa, la lón: “Mở cửa, mau mở củal” Tuy rằng trong phòng sáng đèn, nhưng mặc cho cô có kêu thế nào cũng không có bất kỳ hồi đáp nào. Theo lý mà nói, cho dù hiệu quả cách âm trong nhà có tốt thế nào đi nữa, cũng không. thể không nghe thấy tiếng đập cửa.