Chương 1181: Hàn Băng nghe vậy vẻ mặt lạnh lùng, sau đó nghiêm khắc nói: “Anh cũng không nghe đại ca anh nhắc tới người gọi điện thoại là ai sao?” “Không… không có…ˆ Tên côn đồ nhìn thấy vẻ. mặt lạnh lùng của Hàn Băng, cơ thể không khỏi run lên, vội vàng nói: “Đại ca chúng tôi hẳn là cũng không biết người kia là ai, tên chủ nhân kia đem đứa nhỏ chết này giao cho chúng tôi, đều là chỉ định địa điềm cụ thê, đề chúng tôi trực tiếp đi qua lầy!” Lâm Vũ đứng một bên nghe được lòi này hơi trâm tư, quay đâu nói với Hàn Băng: “Hắn hắn là không nói dối, đây giỗng như tác phong của người kial” Trước kia thời điểm định chết ngọc bài, tên sát thủ này không lộ diện nhưng cũng nhờ người thay hắn qua lấy. Hàn Băng gật đâu, quả thật cô đã sớm đoán được, từ miệng những tên này có thể không có tin tức hữu ích đê hỏi. Sau đó Hàn Băng. liền để cho hai cấp dưới thầm vân mẫy người này, sau khi biết được bọn họ là một bang nhóm giết người liên tỉnh, liền trực tiếp giao bọn họ cho cơ quan công an. Về phần thi thể của Tiểu Trí, sau khi pháp y tới xác nhận, cũng không cân bảo quản, cho nên sau khi được sự đồng ý của viện trưởng Cung, Lâm Vũ liên giúp họ hỏa táng Tiểu Trí sau đó chôn cất. Viện trưởng Cung khóc không ra tiêng, suy cho cùng, mọi đứa trẻ trong cô nhi viện đều là con của bà cả, và vì Tuyết Nhi, tình cảm của bà dành cho Tiêu Trí là vô cùng đặc biệt, bà cảm thấy có lỗi với Tiểu Trí và Tuyết Nhi. Sau khi Tiểu Trí được chôn cất, Lâm Vũ không vội vàng rời đi, mua một bó hoa tươi, đứng trước nghĩa trang chờ rất lâu, nhưng mãi vân không thấy bóng dáng Rose. Có lẽ đối với Rose, những hình thức này chẳng có ý nghĩa gì cả? Lâm Vũ cũng cũng có thể đoán được động cơ bỏ chạy của Rose, cô muốn tự mình tìm tên sát thủ đề trả thù, nhưng hiện tại cô bị thương nặng, khả năng chỉ có thể đi chịu chết mà thôi. Biết là sẽ chết, những nhất định cô sẽ không chút do dự. Lâm Vũ biết, quả thật khi nhìn thấy thi thể Tiểu Trí, Rose như là đã chết. Lâm Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiểu Trí trên bia mộ, „không khỏi suy nghĩ, có lẽ, từ nay về sau, sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. Đôi khi cuộc sống chính là trêu đùa như vậy, cái kết được mong đợi từ lâu luôn không được như ý. Bọn họ cuôi cùng cũng không biệt được tên sát thủ kia là ai, mà Rose cuôi cùng cũng không đợi được em trai của mình. Lâm Vũ đưa tay vào trong túi, lấy ra cái khóa vàng Rose đê lại cho mình, nhẹ nhàng thở dài, sau đó đem hoa trong tay đặt trước bia mộ của Tiểu Trí, lúc này mới quay người rời đi. Lâm Vũ và Bộ Thừa vừa trở lại y quán, liền nhìn thấy bên ngoài đại sảnh có hai chiệc ô tô màu đen, đồng thời có mấy người mặc đồ đen đứn ng trước xe, Lâm Vũ lập tức chào hỏi. “Các vị là ai?” Sắc mặt Bộ Thừa lạnh lùng, lập tức chắn trước mấy người này, đề phòng chất vần. “Đừng căng thẳng, chúng tôi không có ý xấu gì, là đặc biệt đến mời Hà tiên sinhl” Dẫn đầu một nam tử mặt vuông bước lên nói một tiếng, tiếp theo đi tới trước mặt Lâm Vũ, cúi chào, cung kính nói: “Hà tiên sinh, lão gia nhà chúng ta, a… chính là Hà lão gia, đề tôi tới đây mời ngài, mời ngài đi bệnh viện một chuyến, Nhị gia nhà chúng ta đã tỉnh rôi!” “Hà nhị gia tỉnh rồi?” Lâm Vũ vừa nghe lời này không khỏi có chút kích động, tâm trạng chán nản của anh lập tức bót đi một chút, anh vội vàng gật đầu nói: “Đi, tôi sẽ đi với các anhl”