Chương :
Cô biết tên khốn này rõ ràng là đang muốn chiếm tiện nghi của cô.
Lúc đầu cô còn có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó toàn thân lại buông lỏng. Mình đã là người của anh ta rồi, anh ta muốn chiếm thì chiếm đi.
“Giang Nhan, cô còn nhớ chuyện lần trước chúng ta đi cô nhi viện không?”
Lâm Vũ ở trên chân của Giang Nhan thành thực xoa nắn, một bên nhìn trần nhà nói.
“Nhớ chứ.” Giang Nhan có chút hồ nghỉ quay đầu nhìn Lâm Vũ một cái, việc này đã qua lâu vậy rồi, không biết anh vì sao lại đột nhiên nhắc lại.
“Lúc đó cô còn nói với tôi là phải tìm ra viện trưởng cô nhỉ viện, còn nhớ không?” Lâm Vũ khe khẽ thở ra: “Bạn tôi giúp tôi tìm được rồi.”
Nếu là một người bình thường, muốn ở Thanh Hải thậm chí Hoa Hạ rộng như vậy tìm một người hơn mười năm trước làm viện trưởng cô nhi viện tương đương với mò kim đáy biển.
Nhưng đối với Tần Lãng xuất thân là lính trinh sát đặc chủng mà nói thì không phải việc gì khó, chỉ có điều phải tốn một ít ngày mà thôi.
“Tìm được rồi?” Giang Nhan trong lòng trầm xuống, có chút căng thẳng đột nhiên xoay người bắt lấy cánh tay Lâm Vũ, bộ ngực mềm mại căng tràn cọ sát vào cơ thể Lâm Vũ.
“Ừm.” Lâm Vũ nhẹ nhàng ừm một tiếng: “Trước khi bạn tôi đi tìm ông ta, ông ta đã phát bệnh mà chết.”
“Chết rồi?” Giang Nhan cau mày: “Vậy có hỏi ra cái gì không?”
“Không có, mặt đều chưa gặp, người nhà của ông ta nói hai ngày trước đã qua đời rồi.” Lâm Vũ nhẹ nhàng thở dài, có hơi thất vọng.
Nếu người viện trưởng này vẫn còn mạnh khoẻ, nói không chừng có thể từ miệng ông ta hỏi ra được tin tức gì hữu dụng. Vậy mình có thể rất nhanh sẽ giúp Hà Gia Vinh tìm ra được bố mẹ ruột của anh ta.
Giang Nhan cũng không nhịn được thở dài, nhưng đồng thời cũng có chút buồn bã, buồn thay cho Lâm Vũ. Nỗ lực lâu như vậy, kết quả lại là trống không.
“Sao tôi lại cảm thấy ông trời đang cố ý làm khó tôi nhỉ.”
Lâm Vũ cười khổ nói.
Chiếu theo kết quả điều tra của Tần Lãng, viện trưởng cô nhi viện này mới chỉ ngoài tuổi, thân thể khỏe mạnh, cũng không có tiền sử bệnh tật gì trọng đại. Nhưng đang rất tốt lại đột nhiên phát bệnh đau tim mà chết.
Có lẽ là số mệnh đi. Lâm Vũ lại thở dài.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Vũ chạy bộ xong thì đến Hồi Sinh Đường. Tôn Thiên Thiên đã đến từ lâu, đã thay đổi y phục đang ngồi khám bệnh.
Lâm Vũ ngồi bên cạnh xem một lúc, phát hiện cô gái này thật là thiên tư thông minh, rất nhiều bệnh lý đều phân tích rất rõ ràng thấu đáo. Nếu như có thể bồi dưỡng thật tốt, sau này chắc chắn tiền đồ rộng lớn.
Đợi đến hơn giờ chiều, Lâm Vũ để Tôn Thiên Thiên về trước, chính mình đích thân khám bệnh.
“Tiên sinh, buổi tối muốn ăn chút gì không?” Lệ Chắn Sinh đã vo gạo xong, “Không phải khoác lác với cậu đâu, trù nghệ này của tôi hiện tại ngày càng tăng lên.”
Bởi vì không thích trường kỳ ăn những đồ ăn ở hàng ăn nhỏ bên ngoài, năm sau Lệ Chấn Sinh đặc biệt làm một phòng bếp nhỏ ở nhà kho rồi tự mình xuống bếp.
“Đều được, tôi đối với ăn yêu cầu không cao, chỉ cần không trúng độc là được.” Lâm Vũ đừa nói.
“Ngài hãy nhìn xem đi!” Lệ Chắn Sinh tự tin tràn đầy nói.
Lúc đến giờ ăn, trong nhà kho đã bay ra một hương thơm nức mũi.
Lâm Vũ mãnh liệt hít vào một hơi. Đừng nói, trù nghệ này của Lệ đại ca là có chuyện gì đây.
“Tiên sinh, ăn cơm thôi.” Lệ Chấn Sinh thấy người không còn bao nhiêu liền nhanh chóng lấy bàn gấp ra hét to như rao hàng: “Cà tím xào tương, thịt heo xào măng, đậu phộng ngũ vị, như thế nào?”
“Không tồi.” Lâm Vũ khẳng định mà gật gật đầu, không phụ kỳ vọng mà ăn rất nhiều cơm.
“Đại gia, cho tôi chút đồ ăn đi.”
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng động, Lâm Vũ quay đầu nhìn, phát hiện là một người ăn mày quần áo rách rưới. Chỉ thấy trên người hắn ta lắm lem bản thỉu, tóc rất dài, từng sợi đều dính chặt vào nhau tùy ý buông xuống, giống như một cái ổ gà. Trên mặt cũng rất bẩn, căn bản không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có thể nhìn được đôi mắt đang xoay tròn.
Có lẽ là quá đói, khi hắn ta nói ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, không ngừng nuốt nước miếng.
“Lại là anh à, nào, tôi lấy cho anh chút cơm.”
Lệ Chấn Sinh có vẻ quen biết người ăn mày này, ngay lập tức đi đến cầm cái bát trong tay hắn ta qua, giúp hắn ta xới một bát cơm lớn cùng với một chút thức ăn.
Cảm ơn đại gia, cảm ơn đại gia!”
Người ăn mày trên mặt mừng rỡ, vội vàng cầm lấy. Một tay cầm bát, một tay còn lại không thể chờ được mà bốc thức ăn ăn liên hồi, xem ra là rất đói bụng.
Hắn ta vừa đi vừa ăn, rất nhanh đã ra khỏi Hồi Sinh Đường.
“Anh biết người này à?” Lâm Vũ hoang mang hỏi.
“Biết chứ, mấy ngày này cứ tới lui lảng vảng ở đây, thường thường đến đây xin ăn, cũng không dễ dàng gì.
Mỗi lần tôi đều lấy cho anh ta một ít cơm cùng đồ ăn.” Lệ Chấn Sinh cũng có chút xót xa cười cười. Anh cũng từng vượt qua những ngày khó khăn, cho nên vô cùng hiểu được sự khổ cực của những người này.