Cực Phẩm Ở Rể

chương 274

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

sống ở trường cảnh sát cũng khá kỉ luật, có quy cách, ít tiếp xúc với những sự vật mới mẻ, vì vậy đương nhiên liền say mê thích thú nghe.

“Lưu manh, lại đây, tôi cảm thấy anh có thể làm quen với anh ấy, người này rất tài giỏi, nói không chừng sau này có chuyện gì có thể giúp được.” Vệ Tuyết Ngưng vội vàng kéo Lâm Vũ tới, để anh và Dương Tư Diễu làm quen.

“Chào anh, tôi là Dương Tư Diễu, sau này có gì cần tôi giúp đỡ có thể cứ việc mở miệng, tôi nễ mặt Tuyết Ngưng, sẽ không từ chối.” Dương Tư Diễu có chút cao ngạo giơ tay về phía Lâm Vũ, giọng điều hờ hững.

“Xin chào, tôi là Hà Gia Vinh, sau này cậu có gì cần tôi giúp đỡ, cũng có thể cứ việc mở miệng, tôi nễ mặt Tuyết Ngưng, cũng sẽ không từ chối.” Lâm Vũ giơ tay cười híp mắt nói.

“Tôi nghĩ sẽ không có ngày đó đâu, tôi trước nay chỉ tin vào Tây y.” Dương Tư Diễu hiển nhiên đã biết được thân phận bác sĩ trung y của Lâm Vũ từ miệng Vệ Tuyết Ngưng, trong khoảnh khắc anh ta thu tay lại, xoa tay lên trên áo mình, dường như cảm thấy tay của Lâm Vũ bần.

Lúc này Tạ Trường Phong mặc vest đen bước lên bục phát biểu, nói với mọi người ở phía dưới: “Rất cảm ơn mọi người hôm nay có thể đến tham dự buổi tiệc tối của tôi để tiễn đưa tôi, tuy rằng sau này tôi không ở Thanh Hải nữa, nhưng Thanh Hải vẫn là nhà của tôi…”

“Tuyết Ngưng, cô có tin là, lát nữa bí thư Tạ sẽ giới thiệu tôi trước mặt mọi người không?” Dương Tư Diễu ngẳng đầu, có chút cao ngạo nói.

“Dĩ nhiên, còn có mấy nhân tài mảng điện ảnh truyền hình được mời từ nước ngoài về.” Anh ta vội vàng bổ sung thêm một câu.

“Thật hay giả vậy? Đãi ngộ của các anh cao như vậy sao?” Vệ Tuyêt Ngưng có chút bât ngờ.

“Đương nhiên, chúng tôi là nhân tài cao cấp trong lĩnh vực điện ảnh, sau này cả phim trường Vạn Ngu có thể phát triển tới mức nào, phát triển theo hướng nào, tất cả đều phải dựa vào chúng tôi.” Giọng nói Dương Tư Diễu kiêu căng nói.

“Lời này của anh có chút quá rồi nhỉ?” Lâm Vũ nhíu mày nhìn anh ta: “Dựa vào năng lực của mấy người các anh, sợ vẫn quyết định không nổi hướng phát triểu của phim trường đâu nhỉ?”

“Hừ, anh hiểu cái gì, bản thân anh cũng không có năng lực gì, đương nhiên cảm thấy không thể, những anh tài như chúng tôi, ở nước ngoài cũng có thể ảnh hưởng tới sự phát triển của Hollywood, càng không nói đến chỉ một phim trường này, cho dù nói ảnh hưởng tới cả sự phát triển của ngành điện ảnh và truyền hình Hoa Hạ cũng không quá!” Dương Tư Diễu để giành thể diện trước mặt Vệ Tuyết Ngưng, giọng điệu càng khoa trương hơn.

“Đúng đó, đồ lưu manh, không hiểu anh cũng đừng nói vớ vẫn, anh hiểu bao nhiêu về lĩnh vực điện ảnh và truyền hình chứ, dự án đầu tư Thanh Hải vừa lấy về anh cũng không biết, còn ở đây dạy bảo người ta nữa! Vệ Tuyết Ngưng nhân cơ hội cố ý chèn ép Lâm Vũ một lần, trên mặt có chút đắc ý, ai bảo anh vừa rồi gọi cô ta là cháu gái.

Lâm Vũ lắc đầu cười, cũng không nói gì thêm, anh quả thật không hiểu về lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, nhưng anh lại là một trong những ông chủ của phim trường Vạn Ngu!

“Sau đây, tôi xin giới thiệu với mọi người vài vị khách đặc biệt, sau này ngành điện ảnh và truyền hình của Thanh Hải, thậm chí là của cả Hoa Hạ có thể đều phải trông vào bọn họ.” Tạ Trường Phong cười ha hả nói: “Tôi đọc tới tên ai xin mời lên trên này, Thảm Gia Tuấn, Dương Tư DIoH.- “Tuyết Ngưng, nhìn thấy chưa?”

Dương Tư Diễu ưỡn ngực, vô cùng tự hào, tiếp theo đi lên trên khán đài, lúc đi ngang qua người Lâm Vũ, thấp giọng mắng một câu: “Đồ nhà quê, biết ông đây là ai rồi chứ, sau này tránh xa Tuyết Ngưng một chút, nếu không phải nẻ mặt Tuyết Ngưng, ông đây cũng sẽ không bắt tay với thứ nhà quê như mày đâu!”

Nói xong anh ta mau chóng đi về phía khán đài.

Lâm Vũ bắt giác lắc đầu cười lạnh một tiếng, người trẻ tuổi bây giờ đều ngông cuồng vậy sao? Loại người này nếu tuyển vào công ty mình, vậy còn không phải khiến công ty sụp đổ hay sao?

Nghĩ tới đây anh trực tiếp gọi điện thoại cho Quách Triệu Tông.

Lúc này Quách Triệu Tông đang uống rượu với một vài khách hàng quan trọng trong tiệc tối, thư ký nhanh chóng bước tới, nói nhỏ: “Ông chủ, điện thoại của ngài.”

“Không phải đã nói tối nay tôi không nghe điện thoại sao?”

Quách Triệu Tông lạnh lùng nói.

“Nhưng, ngài từng nói số điện thoại này gọi tới, cho dù là tình huống nào cũng phải lập tức thông báo với ngài.” Thư ký vội vã giải thích nói.

“Hả? Là cậu Hà sao?”

Vẻ mặt Quách Triệu Tông mừng rỡ, vội vàng đứng dậy cầm điện thoại bước sang một bên, cung kính nhận điện thoại: “Cậu Hà, sao cậu có thời gian gọi điện thoại cho tôi vậy?”

“Quấy rầy ngài rồi, Quách tổng.”

“Không quấy rầy, không quấy rầy, cậu có chuyện gì cứ nói.”

“À, chuyện là thế này, ngài có biết Chính phủ Thanh Hải giúp phim trường chúng ta tuyển một vài nhân tài chuyên ngành điện ảnh và truyền hình của nước ngoài không?”

Lâm Vũ dò hỏi.

“Biết, biết, bí thư Tạ đặc biệt gọi điện nói qua với tôi, nói là đóng góp một phần sức lực cuối cùng cho chúng ta trước khi ông ấy thôi chức, hà hà.” Quách Triệu Tông nhanh chóng trả lời.

“Ừm, là thế này, tôi phát hiện ra trong mấy người này, có một người rất không thận trọng, vì vậy muốn hỏi ngài một chút, tôi có quyền trực tiếp đuổi việc anh ta không?” Lâm Vũ dò hỏi.

“Đương nhiên có thể!” Sắc mặt Quách Triệu Tông thay đổi, vội vàng nói: “Đừng nói là một người, cho dù đuổi việc tất cả cũng không có bất cứ vấn đề gì! Cậu Hà, cậu là cổ đông lớn thứ hai của phim trường chúng ta, đương nhiên có quyền lợi này!”

“Được, vậy tôi sẽ tự ý làm chủ một lân.” Lâm Vũ cười một tiếng, cúp điện thoại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio