Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Dương Tư Diễu nào dám đứng lên, biết Lâm Vũ cố ý chế nhạo anh ta, nước mắt cũng trào ra, ra sức khẩn cầu nói: “Sếp, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, anh tha cho tôi lần này đi.”
Vệ Tuyết Ngưng ở dưới khán đài trợn to đôi mắt trong veo, sau đó che miệng cười trộm: “Tên lưu manh này thật xấu xa.”
Đối với Dương Tư Diễu có duyên gặp một lần này, cô cũng không có sự đồng cảm gì, ngược lại cảm thấy nhìn anh ta bị xấu hỗ rất thú vị.
“Đạo diễn Dương, anh thế này là đang cầu xin tôi sao?
Vừa rồi không phải anh còn nói sẽ không có ngày anh cầu xin đến tôi sao?” Lâm Vũ cười híp mắt nói, đối với loại người nói hay làm dở này, phải dạy dỗ anh ta một bài học nhớ đòi.
“Tôi sai rồi, tôi có mắt không tròng, tôi có mắt không tròng!” Nói rồi Dương Tư Diễu tát mạnh máy cái lên miệng mình.
“Được rồi, lời tôi nói cũng phải giữ lời, tôi từng nói, nễ mặt Tuyết Ngưng, anh cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không từ chối, nhưng đãi ngộ của anh sẽ giảm một nửa, đồng thời kéo dài thời gian thử việc lên nửa năm, anh có đồng ý không?”
Lâm Vũ thản nhiên nói.
“Đồng ý, đồng ý.” Dương Tư Diễu cắn răng, tuy rằng đãi ngộ giảm nửa, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với đãi ngộ của những công ty khác trong nước.
“Tiểu Dương à, Hà tổng đã cho cậu thêm một cơ hội nữa, cậu nhất định phải nắm chắc đó, sau này làm người phải nhớ thật thà một chút.” Tạ Trường Phong cười ha hả dặn dò Dương Tư Diễu một câu: “Được rồi, các cậu xuống đi.”
Dương Tư: Diễu vội vã chán nản theo sau mọi người bước xuống, lúc đi ngang qua Vệ Tuyết Ngưng, đầu cũng không dám ngắng, làm gì còn mặt mũi chào hỏi cùng cô, vội vã rời khỏi phòng yến tiệc.
Lúc tiệc rượu kết thúc, Tạ Trường Phong đặc biệt gọi Lâm Vũ sang một bên, đưa cho anh một tắm danh thiếp, nói: “Đây là cách liên lạc với bí thư thành ủy Thanh Hải mới nhậm chức, hai chúng tôi trước đây từng cùng nhau xuống làng, quan hệ cũng khá tốt, tôi đã chào hỏi qua ông ấy rồi, bảo ông ấy chiếu cố cậu nhiều hơn, sau này có chuyện gì, có thể gọi điện thoại cho ông ấy.”
Tuổi trẻ mà, nên ra ngoài lưu lạc nhiều hơn, dựa vào tài năng của cậu, đi đến đâu cũng có thể vượt hẳn mọi người!” Tạ Trường Phong rất tán thưởng nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ lắc đầu cười, không nói gì thêm, nói thật, anh thật sự không có quá nhiều hứng thú với chốn thị phi nơi người tài liên tiếp xuất hiện kiểu này.
Bao nhiêu người vẫn chưa đợi được vượt hẳn mọi người đã bị hãm hại rồi.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Vũ vừa tới y quán, đang rửa tay, điện thoại liền vang lên, anh vội vã nói với Lệ Chắn Sinh: “Lệ đại ca, nhận điện thoại giúp tôi.”
Lệ Chấn Sinh vừa nhìn thấy là Hà Kim Tường, liền trực tiếp nghe điện: “Alo, Hà tổng à, tìm tiên sinh có chuyện gì không?”
Không biết Hà Kim Tưởng ở đầu dây bên kia đã nói những gì, sắc mặt Lệ Chấn Sinh biến đổi trong nháy mắt, vội vàng hét nói với Lâm Vũ: “Tiên sinh, tiên sinh, không hay rồi, phía bên cửa hàng chính Hà Ký Bảo Ngọc Các xảy ra chuyện rồi!”
Sao thế?” Lâm Vũ nhanh chóng vẩy nước trên tay, vội vàng đi tới.
Nói là có người dẫn theo một nhóm người gây chuyện, nói Bảo Ngọc Các chúng ta bán ngọc giả!” Vẻ mặt Lệ Chấn Sinh tức giận không thôi: “Mẹ chúng nó không phải là nói láo sao, Hà Ký chúng ta sao có thể bán đồ giả chứ?”
Lâm Vũ cau mày không nói, nghĩ một chút lập tức cầm điện thoại, nói: “Tôi qua một chuyến.”
“Tiên sinh, tôi cùng đi với cậu.”
“Không cần, anh ở lại đây là được.”
Nói xong Lâm Vũ bắt một chiếc xe vội vàng đến Hà Ký Bảo Ngọc Các.
Lúc này có bốn năm chiếc xe tải Blind Van đỗ ở cửa Bảo Ngọc Các, căn phòng chật ních người như xã hội đen, hầu như trong tay ai cũng cầm một chiếc gậy gỗ, toàn bộ lỗi vào cửa hàng đã thành một đống hỗn độn, trên đất đầy mảnh vụn thủy tinh, một dãy tủ kính trên quầy ở cửa gần như bị đập vỡ tan tành, nhiều trang sức ngọc trong tủ cũng bị ảnh hưởng, cái thì vỡ, cái thì nứt.
Lâm Vũ vào cửa hàng nhìn thấy cảnh này lập tức nỗi trận lôi đình, tức giận nói: “Ai làm vậy?”
“Ông đây làm, sao hả?” Lúc này một người đàn ông cường tráng có hình xăm trên người đang ngồi trên ghế ở khu tiếp khách ngắng đầu nói một câu ngạo mạn.