Chương :
Vừa đi về phía sau, Giang Nhan không ngừng nắm tay Diệp Thanh My nói không ngừng, sau đó quay sang Lâm Vũ nói: “Gia Vinh, sau này anh ngủ trên sô pha đi, để Thanh My ở nhà chúng ta.”
Giang Nhan nhắc nhở như vậy, Lâm Vũ mới nhớ ra anh mời mua một căn biệt thự, xem ra anh phải gấp rút đưa nó vào sử dụng rồi.
Vốn dĩ anh và Giang Nhan còn có lão phu nhân ở chung cư nhỏ đó là vừa, nhưng bây giờ Diệp Thanh My đến có vẻ hơi chật chội, nên phải tìm nơi khác ở càng sớm càng tốt.
Hơn nữa mẹ đẻ ở biệt thự lâu như vậy, mẹ vợ vẫn ở nhà cũ, thật là phi lý.
Anh suy nghĩ một hồi, quyết định nhờ Tiết Thắm nghe ngóng hiện có bán bắt động sản ở đâu, dù sao thì cô cũng quen biết nhiều chủ đầu tư bất động sản.
Về phần giá cả, Lâm Vũ cảm thấy không cần phải suy nghĩ nhiều, tuy rằng không biết mình có bao nhiêu tiền, nhưng anh biết, anh có rất nhiều tiền!
Vì vậy Lâm Vũ xuống xe giữa chừng, trực tiếp tới Vinh Thấm Beaulty, vừa hay lâu rồi mình cũng chưa đến công ty, nên đến xem một chút.
Đến công ty Tiết Thắm đang bận gọi điện thoại, nhìn thấy Lâm Vũ vẫn cầm micro chào hỏi, ra hiệu cho anh ngồi trước.
Lúc này điện thoại di động của Lâm Vũ đột nhiên vang lên, anh nhìn qua thì phát hiện là Lệ Chấn Sinh gọi, anh vội vàng đứng dậy rời khỏi công ty, nghe máy ở hành lang trước cửa.
“Tiên sinh, tại sao lô dược liệu chúng ta muốn vẫn chưa đến? Đã bao lâu rồi? Tồn kho của chúng ta đã dùng hết, nhiều dược liệu đã bị cắt bỏ, nhiều bệnh nhân không có được thuốc, bệnh tình chậm trễ.” Lệ Chấn Sinh gấp gáp nói.”
“Còn chưa giao?” Lâm Vũ hơi nhíu mày, tự hỏi đã bao lâu, hắn tưởng giao rồi.
“Được, tôi gọi điện thoại hỏi nhà cung cấp.”
Lâm Vũ cúp máy, nhưng chưa kịp gọi vào điện thoại cho nhà cung cấp, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai anh: “Hà tổng? Thật trùng hợp, hôm nay anh cũng đến công ty à?”
Lâm Vũ quay đầu lại, phát hiện là một người đàn ông trạc ba mươi, xem ra chính mình cũng biết, nhưng trong đầu không có bao nhiêu ấn tượng về anh ta.
“Hà tổng, không nhớ tôi sao? Anh thật là quý nhân quên nhiều chuyện, tôi là quản lý của cửa hàng bách hóa Toàn Thành và tên tôi là Bạch Tông Vĩ!” Người đàn ông nhanh chóng giới thiệu mình với Hà Gia Vinh.
Sau những gì anh ta nói, Lâm Vũ đột nhiên nhận ra và vội vàng nói: “Ò, là con trai của Cục trưởng Bạch -Cục Quản lý Thực phẩm và Dược phẩm!”
Lâm Vũ chỉ nhớ rằng lần trước Bạch Tông Vĩ này đến đây để ký hợp đồng với Bá Vương, vừa hay tình cờ gặp Tạ Trường Phong, kết quả Tạ Trường Phong gọi điện thoại cho bố anh ta Bạch Thành Nghiệp đến, dạy dỗ anh ta một cách nghiêm khắc.
“Không sai không sai, là tôi là tôi, Hà tổng, tôi vốn dĩ vừa hay muốn tìm anh đây, không ngờ hôm nay trùng hợp gặp anh ở đây, quá tốt rồi.” Bạch Tông Vĩ vẻ mặt phấn khích.
“Tìm tôi?” Lâm Vũ có chút kinh ngạc, tựa hồ chưa từng tiếp xúc với hắn.
“Đúng, đi đi, vào phòng nói.”
Bạch Tông Vĩ vội vàng kéo Lâm Vũ vào phòng, đồng thời nói với một nhân viên: “Gọi Tiết tổng các người qua đây.”
Một lúc sau, Tiết Thắm đi vào, cười nói: “Bạch tổng, sao có thời gian đến chỗ chúng tôi?”
“Tất nhiên là bàn chuyện làm ăn rồi!”
Bạch Tông Vĩ dựa lưng vào ghề và cười nói.
“Sao, Toàn Thành muốn thêm hàng cung cấp sao?” Tiết Thắm đột nhiên có hứng thú “Không phải, tôi đang thảo luận công việc kinh doanh với anh dưới danh nghĩa của chính tôi.” Bạch Tông Vĩ mỉm cười, trong mắt hiện lên một tia ác ý: “Tôi dự định mua % cổ phần của công ty anh dưới danh nghĩa của chính tôi.
“Nhiều như vậy?”
Tiết Thắm khẽ giật mình, vội vàng nói: “Bạch tổng, theo giá trị thị trường hiện tại, muốn mua được % cổ phần của công ty chúng tôi phải mắt hơn một tỷ nhân dân tệ.”
Tôi biết, nhưng hiện tại tôi không có tiền, tôi nợ trước.”
Bạch Tông Vĩ rút thẻ ngân hàng ra, đẩy cho Tiết Thám: Đây là tất cả tiền gửi của tôi, năm triệu, còn lại chờ tôi xem, khi nào đạt được cổ tức, tôi sẽ trả từ từ cho anh.”
“Bạch tổng, anh nói đùa à?”
Tiết Thắm nhìn anh với vẻ mặt ngốc nghếch, có chút tức giận: “Nếu anh muốn mua % cổ phần của công ty chúng tôi với giá năm triệu, não của anh có vấn đề , hay não chúng tôi có vấn đề?”