Chương : Mua Nài Bán Ép.
Có được sự cho phép của Giang Nhan, Lâm Vũ liền gọi điện cho Tiết Thắm, bảo cô ấy hỏi giúp mình, xem có thể bảo bạn cô ấy bán lại mặt bằng cho mình không.
Lâm Vũ nài cô . Tiết Thắm tất nhiên không thẻ từ chói. Dưới sự giúp đỡ của cô, bạn cô rất nhanh liền sang tên cho Lâm Vũ.
Dựa theo giá một mét vuông tám vạn, tổng cộng tốn sáu bảy triệu, khiến Giang Nhan vô cùng đau lòng, chỉ là chút tiền này vốn dĩ là của Lâm Vũ. Giang Nhan cũng lười quản, mặc anh vậy.
Vì bên trong cửa tiệm rất ngay nắp, nên không cần phải sửa sang gì nhiều, chỉ cần dọn dẹp một chút, lắp quầy, chuẩn bị dược liệu xong xuôi thì có thể mở cửa ngay.
Được Tống Chinh giúp đỡ, không lâu sau thì sửa sang xong, biển hiệu cũng làm xong rồi, khung gỗ, nền đen chữ vàng: Hồi Sinh Đường.
Đồ đạc trong tiệm cơ bản đã chuẩn bị xong xuôi, việc cần làm tiếp theo là những chứng từ như giấy cấp phép hành nghề, giấy phép kinh doanh, vân vân.
Tự Lâm Vũ làm từng cái thì quá phiền phức, liền gọi cho Đặng Kiến Bân, bảo ông ta giúp.
Đặng Kiến Bân nghe vậy thì liền đồng ý, tò mò: “Hà lão đệ, cậu định mở phòng khám riêng à?”
“Đúng vậy, đến lúc đó nhờ cục trưởng Đặng chiếu cố nhé.”
Lâm Vũ cười ha ha nói.
“Hà lão đệ, cậu khách khí rồi. Hai anh em ta nói chiếu cố gì chứ. Cậu yên tâm, ngày cậu khai trương tôi và cục trưởng Vệ nhất định sẽ tới chúc mừng.” Đặng Kiến Quân vội nói.
Lâm Vũ vừa cúp máy thì bên ngoài đột nhiên có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi vào, uốn tóc, khá xinh đẹp. Sau khi đi vào thì nhìn biển hiệu một cái, mới nói với Lâm Vũ: “Chỗ này là tiệm thuốc bắc sao?”
Lâm Vũ gật đầu, nói: “Ngại quá, bây giờ tiệm còn chưa sửa xong, còn chưa mở cửa chính thức nữa.”
“Tôi là tới bán dược liệu. Đây là danh thiếp của tôi, sau này cậu mở cửa rồi thì cứ gọi cho tôi là được. Tôi đưa qua cho cậu.”
Người phụ nữ tóc xoăn vừa nói vừa đưa danh thiếp cho Lâm Vũ.
“Ngại quá, tôi đã có bên cung cấp rồi.” Lâm Vũ khua tay từ chối. Tống Chinh đã giới thiệu cho anh một nhà cung cấp dược liệu chất lượng tốt, giá cả hợp lý.
Những dược liệu đó Lâm Vũ đã nhìn qua, chất lượng không tệ, nên anh không cần phải tìm bên khác.
“Có rồi thì trả lại đi, dùng của tôi.” Người phụ nữ tóc xoăn nói xong thì không cho phép từ chối mà nhét thẳng danh thiếp vào tay Lâm Vũ.
“Chị gái, tôi nói rồi, không cần, cảm ơn.” Lâm Vũ nhăn mày, vẻ mặt hơi không vui.
Cô ta cười lạnh một tiếng, đánh giá Lâm Vũ một cái, lạnh giọng: “Cậu tưởng tôi là tới thương lượng với cậu? Hàng của tôi, cậu dùng cũng phải dùng, không dùng cũng phải dùng. Nếu không cái tiệm này của cậu đừng hòng mở được.”
“Vậy sao? Tôi lại muốn xem thử cô làm thế nào để tiệm của tôi không mở được đấy.”
Lâm Vũ cười lạnh một cái, xé nát danh thiếp ngay trước mặt cô ta. Mình còn chưa khai trương nữa, mà đã có người tới nơi mua nài bán ép. Đến lúc khai trương rồi thì còn ghê lắm đây.”
“Cậu… được, được, tiệm này của cậu cứ đợi mà đóng cửa đi!”
Người phụ nữ tóc xoăn chỉ vào Lâm Vũ, quay người rời đi.
Lâm Vũ không bận tâm tới cô ta, quay người bắt đầu dọn dẹp.
“Chính là chỗ này, phá cho tôi!”
Mấy tiếng sau, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét lớn, sau đó có một chậu chất lỏng tạt vào. Lâm Vũ tránh đi theo phản xạ, một chậu máu chó liền đồ lên trên nền đất.
Lâm Vũ liền tức giận, lạnh giọng: “Ai?”
“Cha mày!”
Vừa nói xong, có ba tên côn đồ vênh váo đi vào. Tên cầm đầu đeo bông tai. Vành tai đeo đầy bông tai, ngữ khí rất hồng hách mà nói với Lâm Vũ: “Tao nói cho mày biết, không mua thuốc của chị tao, tao sẽ…”
Hăn còn chưa nói xong thì Lâm Vũ đã vọt người tới trước mặt hắn, tát bốp lên đầu hắn. Đầu hắn liền quay phải một trăm ba mươi độ, làm cả người cũng quay tròn một vòng rồi ngã rằm xuống đất.
“Mẹ kiếp. Dám đánh đại ca bọn tao!”
Hai tên côn đồ khác thấy vậy liền xông lên. Lâm Vũ bát động, đá nhanh hai cái vào đũng quần bọn chúng. Hai tên côn đồ liền kêu “hú” lên một tiếng, ôm lấy đũng quần.
“Mày chết chắc rồi. Tao nói cho mày biết, mày chết chắc rồi!”
Tên đeo bông tai nằm trên đất đỡ lấy cổ, lạc cả giọng. Hắn biết cổ mình chắc chắn đã gãy rồi, vội lấy điện thoại ra gọi người: “A lô, Chủy ca sao? Em bị người ta đánh, anh mau đưa người tới đi. Tên này rất lợi hại, đem thêm mấy người. Đúng đúng, đường Tiên Lâm, Hồi Sinh Đường.”
Cúp máy, tên đeo bông tai ôm cổ mà kêu ầm lên, cùng lúc không quên uy hiếp Lâm Vũ: “Mày tiêu rồi! Tao nói cho mày biết, mày tiêu rồi!”
“Lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy. Lão đại của chúng mày không dạy mày hảo hán không sợ cái thiệt trước mắt sao?
Mày đang ở trong tay tao đấy mà lại dám uy hiếp tao?” Lâm Vũ cười nheo mắt mà đi đến bên cạnh tên đeo bông tai, kéo vai hắn một cái, rắc một tiếng, tay hắn liền lệch đi.
Tên đeo bông tai cảm thấy đau nhói tim, sau đó đầu đầy mồ hôi.
“Đau? Vậy tao lắp lại cho mày.”
Lâm Vũ vặn tay hắn lại một cái, rắc một tiếng, lắp tay lại cho hắn. Tên đeo bông tai lại đau mà kêu gào, hét lên: “Mày đợi chết đi, đợi chết đi…”
“Rắc.”
Lâm Vũ lại bẻ tay hắn lần nữa, tên đeo bông tai sắp rơi nước mắt rồi.
“Rắc.”
Lâm Vũ lại lắp lại cho hắn.
“Rắc, rắc, rắc, rắc…”
Lâm Vũ xem tay tên đeo bông tai như đồ chơi, vặn trật rồi lắp lại, vặn đi lắp lại.
Tên đeo bông tai cùng hai tên côn đồ bị dọa cho tái mặt. Tên này cũng biến thái quá rồi.
“Kêu đi, sao không kêu nữa?” Lâm Vũ khó hiểu ma nhìn tên đeo bông tai một cái, thấy hắn đã đau quá mà ngắt đi rồi.
“Này, tỉnh lại. Bây giờ chưa ngủ được đâu. Mày còn chưa dọn dẹp đống máu chó này cho tao nữa.”
Lâm Vũ vội ấn nhân trung của hắn một cái. Tên đeo bông tai liền tỉnh lại, gào khóc: “Đại… đại ca. Xin anh, đừng chơi nữa, em sai rồi…”
“Tên khốn kiếp nào dám đánh người của tao?”
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gầm giận dữ, tiếp đó có mười mấy tên xông vào. Người cầm đầu chính là Trương Đại Chủy mà lần trước nhận lệnh của Trịnh Thiên, chặn Lâm Vũ ở cầu Phong Lăng.
“Áy chà, Đại Chủy ca, khách quý nhỉ.” Lâm Vũ vừa thấy là người quen thì liền đừng lên cười tươi chào đón.
“Anh, anh… Vinh?”
Trương Đại Chủy bị dọa cho suýt nữa ngã nhào. Đối với thân thủ đáng sợ của Lâm Vũ năm đó, anh ta vẫn nhớ như in, đến bây giờ thi thoảng vẫn còn gặp ác mộng nữa chứ.
Anh ta đột nhiên có sự kích động muốn quay đầu bỏ chạy, chỉ là để không mắt mặt trước đàn em, vẫn có trần tĩnh mà ở lại.
“Ba tên đó là người của anh?” Lâm Vũ chau mày.
“Đúng, à, không đúng…” Trương Đại Chủy hoảng loạn.
“Rốt cuộc là đúng hay không?”
“Lúc trước đúng, bây giờ không phải nữa. Lúc nãy tôi mới đuổi chúng ra khỏi bang phái rồi! Bây giờ chúng là kẻ thù của tôi.
Đắc tội với anh Vinh có nghĩa là chống đối với tôi!” Trương Đại Chủy nói nghiêm túc, thầm thấy may là mình phản ứng nhanh.
Tên đeo bông tai và hai tên kia nghe vậy thì hết hồn. Vốn tưởng gọi Chủy ca tới để giúp chúng, giờ thì hay rồi, Chủy ca lại thành một phe với Lâm Vũ rồi.
“Chủy ca, anh phải giúp em chứ, nếu không sao anh ăn nói với chị em được!” Tên đeo bông tai khóc nói.
“Ông đây giải thích với cô ta cái rắm ấy!” Trương Đại Chủy hung dữ mà mắng tên đeo bông tai một câu. Còn ăn nói với người khác. Anh ta mà giữ được mạng cho mình đã may lắm rồi.
Thân thủ của Lâm Vũ, giết anht a thì dễ như bóp chết con kiến Vậy.
“Nếu đã như vậy thì phiền Chủy ca giám sát bọn chúng dọn sạch chỗ máu chó này cho tôi đi.” Lâm Vũ cười tươi nói.
“Nghe thấy chưa, anh Vinh nói rồi, còn không làm đi!”
Trương Đại Chủy chạy qua đá cho ba tên kia một cái. Bọn chúng liền bò dậy, chuẩn bị dọn dẹp.
“Đợi đã. Dùng chổi quét không sạch được. Phiền các người dùng lưỡi liếm sạch cho tôi nhé.” Lâm Vũ cười ha ha nói, tỏ vẻ vô hại.
“Liếm… liếm sạch?” Trương Đại Chủy kinh ngạc.
“Đúng thế. Sao nào, anh có ý kiến?” Lâm Vũ chau mày hỏi.
“Không, không! Liếm! Phải liếm!”
Trương Đại Chủy đá ba tên kia một cái. Bọn chúng kêu gào liên ï hồi. Dưới sự đe dọa của Trương Đại Chủy, chỉ đành bắt đầu nằm bò lên đất mà liếm.
Tên đeo bông tai vừa đỡ cỗ vừa khó khăn mà liếm, nước mắt rơi không ngừng. Vốn là tới xả giận cho bà chị già, giờ thì hay rồi, bị ngược thành chó rồi.
Nhìn thấy ba tên đó liến máu chó đen sì trên đất, đám người Trương Đại Chủy không kìm được mà chau mày bịt miệng lại, cảm thấy dạ dày đang cuồn cuộn mà muốn nôn.
Sau khi máu chó trên đất được dọn sạch, Lâm Vũ mới khua tay bảo bọn chúng cút đi.
Trương Đại Chủy vừa đi vừa không ngừng quay đầu lại nói: “Anh Vinh, chúc anh kinh doanh phát đạt… phát đạt…”
Ra khỏi cửa phòng khám, Trương Đại Chủy thở dài một hơi, quay người tát mạnh đám người tên đeo bông tai hai cái, giận dữ: “Mẹ nó, lần sau lúc đắc tội với người ta thì lau sáng mắt ra, không phải ai chúng mày cũng đắc tội được đâu.”
Tên đeo bông tai đáng thương, vốn dĩ đã bị trẹo cổ, lại bị Trương Đại Chủy tát hai cái, đầu lệch luôn.
Sau khi được đưa tới bệnh viện thì tên đeo bông tai gọi điện cho người phụ nữ tóc xoăn, khóc lóc, vô cùng ủy khuất mà kể lại chuyện lúc chiều cho cô ta nghe.
“Cái tên Trương Đại Chủy khốn kiếp. Uỗổng công bà đây bồi anh ta nhiều ngày như vậy! Phé vật! Vậy mà lại bị cái tên oắt con đó dọa sọ!”
– Cô ta hung dữ mạnh một câu, rôi nói: “Yên tâm. Mối thù này chị nhất định sẽ báo cho cậu. Cái tiệm này chị nhất định sẽ khiến hắn không mở nỗi, phải đóng cửa!”
Nói xong cô ta liền cúp máy, vội gọi vào một dãy só.