Chương 859: Chữa bệnh nhìn hiệu qủa trị liêu.Nếu như thật sự có thê chữa bệnh thì coi như lời tôi nói là giả .vậy cũng không giả rồi.Nếu như là giả, thì nó cũng không thật nồi!” Lâm Vũ lúc đang nói đã đi đến trước bục chủ tịch, nheo mắt cười nhìn Vạn Sĩ Linh nói, “Ngài có cảm thấy tôi nói đúng không?” “Tốt, vàng thật không sợ lửa, dù sao công thức này cũng sẽ cho đông . nghiệp ngôi xem, đương nhiên sẽ bao gồm cả ngươi, cho nên trước tiên cho ngươi xem cũng không hại gì.” Vạn Sỹ Linh do dự một lát cũng, không ‹ có từ chối mà trực tiếp đồng ý vô cùng tự tin. “Tiêu hà này có chuyện gì vậy, vừa rôi không phải cậu ta nói là không nhớ rõ phương thuốc nữa rồi sao?” Hoàng Tân Nho cau mày, ngữ khí ân dâu chút không vui, vừa rồi hỏi anh máy lần, anh đều nói không nhớ rõ đây là chơi khăm ba người già bọn họ ư. “Tiểu Hà làm như vậy có lẽ là có lý do của cậu ây…” Đậu Trọng Dung do dự nói, dựa theo sự hiểu biết của ông về Lậm Vũ thì anh làm như vậy chắc chắn là có dụng ý gì đó. “Đừng vội, yên lặng quan sát sự thay đôi.” Vương Thiệu Câm chắp tay sau lựng, săc mặt thản nhiên nói, trong lòng ông ta, vị thần y tiều Hà này không phải người làm việc liều lĩnh. Lâm Vũ đi đến trước mặt Thạch Khôn Hạo đưa tay ra muốn lấy phương thuốc, Thạch Khôn Hạo có chút do dự quay đầu nhìn Vạn Sỹ TU) Vạn Sỹ Linh gật đầu, hplti Khôn hạo lúc này mới trầm mặt đưa phương thuôc cho Lâm Vũ. Lâm Vũ mở phương thuốc ra xem lông mày đột nhiên cau lại. “Thế nào, có phải khác với phương thuốc mà tổ tiên cậu truyền lại.” Vạn Sỹ Linh hừ lạnh nói: “Không giống là dữ rồi, điều nói rõ phương của của nhà các người là giả.” “Không, phương thuốc này giống hệt với phương thuộc mà tổ tiên chủng tôi truyền lại, hồng sâm, linh chỉ, linh thảo, tăm, số lượng, phương pháp kết hợp… chúng giông hệt nhau.” Lâm Vũ không có nói ra hết toàn bộ phương thuốc, cũng không có đọc liêu lượng chỉ là nhắc đên một vài vị thuốc, sắc mặt anh liền trắng đi, có chút kinh ngạc, thực sự không thê ngờ phương thuốc Thái Bạch Thiên Kim của nhà họ vạn lại thực sự là vương dược trong truyền thuyết.” “Giống? Tiểu tử, tôi thấy cậu là đang tự dát vàng lên mặt thì có, nếu như đã giông nhau thì vì sao vừa rồi cậu không chịu nói sớm?” Vạn Sỹ Linh nhất thời bị Lâm Vũ làm cho Thân nộ, nghĩa là Lâm Vũ đang chơi ông, mặt đỏ bừng nói: “Bây _giờ nhìn phương thuốc của tôi rồi cậu lại nói tổ tiên nhà cậu cũng có phương thuốc như này, cậu cũng thật vô liêm sỉ đi.” “Ông Sợ cái gì chứ, dù sao thì chứ hội trưởng cũng đã là của ông rồi.” Lâm Vũ nhàn nhạt liếc nhìn ông ta một cái, thực ra anh vốn dĩ không có ý muốn giành chức hội trưởng này với ông ta, chỉ là muôn tận mất nhìn phương thuốc của Vạn Sỹ Linh xem rốt cuộc là thật hay không. Nếu như là thật vậy thì bây giờ anh có thể xé hủy nó rồi. Tiếp ‹ đó anh gấp tờ giấy lại rồi xé nát tờ giây ở trước mặt mọi người. “Cậu làm cái gì vậy?” Thạch Khôn Hạo phẫn nộ hét lớn. “Tiểu tử thối, cậu làm gì vậy hả?” “Tên nhóc này tức đến ngu người luôn rôi sao.” “Mẹ nó, chúng tôi còn chưa xem nữa mà.” Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều nháo nhào lên, tất cả . đứng dây chỉ tay vào mặt Lâm Vũ tức giận măng chửi.