Chương 1001: Trừ Trương Hựu Tỉ ra, hắn ta thật sự không nghĩ ra được ai khác! “Bất kể là ai đã làm, tôi nhất định phải tìm ra và khiến họ phải trả giá đắt” Lý Thiên Hủ tức giận đấm vào ghế trước. Mắt thấy cách khách sạn càng ngày càng xa, chuẩn bị rời khỏi bán đảo, Lâm Vũ nhìn lại khách sạn đằng xa, sau đó tìm trong điện thoại di động của Lệ Chân Sỉnh, nghĩ ngợi rồi bầm số của Đàm Hài. Mặc dù chuyện này không thuộc quyên quản lý của Cục tình báo quân đội, nhưng Lâm Vũ nghĩ lại, tìm Đàm Hài thì thích hợp hơn, dù sao cũng có quá nhiều gia tộc lớn và gia tộc quý tộc dính líu đên vụ việc này, cho nên anh phải tìm một cảnh sát đáng tin cậy đề giải quyết, vần đề này là đề đảm bảo sự trong sạch của những người bên phía anh, nhưng anh không biết ai là người đáng tin cậy, vì vậy anh chỉ có thê nhờ Đàm Hài giúp đỡ. “Xin chào, xin hỏi ai vậy?” Đàm Hài không biết điện thoại của Lệ Chấn Sinh. “Là Đàm Hài à? Tôi là Hà Gia Vinhl” “Hà thiếu tá? Muộn nhự vậy rồi cậu gọi tôi có gì không?” Đầu dây bên kia Đàm Hài lập tức nghi ngờ nói. “Đàm đại ca, tôi cân anh giúp một chuyện.” Lâm Vũ nói, “Anh bên đó có tin báo án nào không? Tôi bên đây có chút chuyện.” “Cậu là cấp trên của tôi, có gì cứ nói.” Đàm Hài lập tức nói. Lâm Vũ liền đem mọi chuyện vừa trải qua nói hết với Đàm Hài, Đàm Hài nghe xong ngữ khí liền thay đổi, tức giận nói: “Bọn họ lại dám hạ thủ với thiệu tá của cục tình báo? Tôi sẽ báo G2197 “Tốt hơn hết vẫn là đừng để liên quan đến cục tình báo!” Lâm Vũ lập tức ngắt. lời hắn ta, nói: “Chuyện hôm nay, có phải nhắm vào tôi hãi không vận rất khó nói, vì sự can dự có thê rất rộng nên tốt nhất đừng can thiệp quá sâu. Nó có thề đơn giản là do giêt người do cạnh tranh ác ý! Tốt nhất bảo vệ người của tôi khỏi bị liên lụy! Thậm chí những chuyện khác, tôi có thê tự xử lý.” Anh biết rằng vấn đề này nên được xử lý đơn giản. Nếu như thực sự điều tra sâu, vô cùng rắc rối không nói, hơn nữa sẽ không có lợi cho anh. Dù sao thì nêu cảnh sát tham gia quá nhiều, đối với hành động sau này của anh cũng có trói buộc! “Hiểu rồi! Tôi sẽ tìm người làm việc đó!” Đàm Hài đồng ý rôi cúp điện thoại. “Gia Vinh, tại sao không để cảnh sát tiếp tục điều tra” Lý Thiên Hủ cau mày hỏi: “Bất quá thì cùng bọn họ cá chết lưới ráchf” “Nếu tiệp tục điêu tra thì sẽ như thê nào, hai nhà đó sẽ nhận sao? Dựa vào quan hệ của họ, quá nửa sẽ tìm vật tê ra thế mạng. ; Lâm Vũ lắc đầu rồi nói, “Lại nói, cá chết lưới rách với loại người này, không phải là sự đánh đổi tốt” “Vậy thì chuyện này cứ như vậy. sau Lý Thiên Hủ tức giận nói, hiên nhiên lãi không thể nuốt được cục tức này. “Đương nhiên không thể như vậy được.” Lâm Vũ nhìn hồ nước tối đen bên ngoài lan can, liệc mắt một cái, trong mát lóe lên một tia lạnh lẽo. Lúc này, Bộ Thừa đã lái xe lên đến đất liền, rẽ trái, phóng nhanh về phía trung tâm thành phố ven hò. Vì đường hẻo lánh, trời mưa lại không có xe cộ qua lại, nên Bộ Thừa nhân mạnh chân ga không lo đường trơn mà lao thăng về phía trước. Nhìn thấy đã rời khỏi bán đảo, Lý Thiên Hủ thở phào nhẹ nhốm, toàn thân đột nhiên thả lỏng, dựa vào ghé sau, cười khô nhìn Lâm Vũ: “Gia Vinh, lần này Lý Thiên Hủ tôi nợ cậu một mạng rồi. Đợi khi nào trở về, tôi sẽ chia cho cậu một nửa trong số 20% cổ phần của tôi. Cậu không thể từ chối! Nếu không thì chính là cậu không coi Lý Thiên Hủ tôi là anh. “Âm!”