Chương 1011: Lúc này điện thoại cô vang lên, là Lệ Chấn Sinh gọi đến, cô sắc mặt vui mừng, vội vã nghe điện thoại: “A lô, Lệ đại ca, tôi đang muôn hỏi anh, Gia Vinh sao vẫn chưa về?” “ờ, cái gÌ nhỉ, tiên sinh nhận được thông báo của Bộ Vệ Sinh, đi chữa bệnh cho một nhân vật lớn ở ngoài tỉnh, qua vài ngày mới trở về!” Lệ Chấn Sinh giả bộ vô cùng trầm tĩnh, cố ý nói dồi. “Ờ, đi khám bệnh rồi à….” Giang Nhan cảm thấy có chút bắt ngờ. “Đúng vậy, bởi vì việc quá gấp, tiên sinh lại quên không mạng điện thoại theo.” Lệ Chấn Sinh tiếp tục nói: “Có điều đến bên kia, sau khi làm xong anh ấy nhất định sẽ bớt thời gian gọi điện thoại, cô đừng lo lắng.” “Ờ, tôi không lo lắng!” Giang Nhan gật đầu, nghỉ hoặc hỏi: “Tôi chỉ là không nghĩ răng anh lấy đi gâp như vậy, đên một câu nói cũng không có.” “Haha, nghe nói tình hình bệnh nhân bên đó rất nghiêm trọng!” Lệ Chấn Sinh miễn cưỡng cười nói: “Mấy ngày này nêu như có gì cân dặn dò, cứ gọi điện cho tôi hoặc Bộ Thừa là đều được.” Ừ!” Giang Nhan đáp lại một tiếng rồi tất máy, lại hàng lông mày thanh tú không kìm được mà nhíu lại, rõ ràng có chút nghỉ hoặc, cho dù vội vã thê nào, thì đên một cuộc điện thoại cũng không gọi được, trong ân tượng mà cô ghi nhớ thì từ trước đến nay đều không có tình trạng mà anh không từ mà biệt này, chăng lẽ là sảy ra chuyện gì rồi….. Nghĩ đến đây Giang Nhan bỗng lập tức hừ lên hai tiêng, còn cười nói: “Anh ây có thể sảy. ra chuyện gì, sao anh ây lại có thê sảy ra chuyện gì được!” Lâm Vũ ngồi trên ghế thử lại một lần nữa, cảm thấy không có cách nào hồi phục khí lực, đành dứt khoát từ bỏ. “Tiêu đệ, đừng lãng phí sức lực nữa, cậu không thoát được lòng bàn tay của tôi đâu.” Hoa Hồng sau khi đi ra đổi mặc một bộ ngủ màu tím gọi lên một tiếng, nói từ từ với Lâm Vũ. Sau đó cô ta lây một bình nhỏ lắc trước mũi anh, anh hắt xì hơi một cái, cảm thấy khí lực trên người hồi phục lại một chút, nhưng vận như cũ không có lực, sau đó Hoa Hồng kéo anh vào nhà vệ sinh, đồng thời ném cho anh một bộ quần áo. “Tiểu đệ, đừng nghĩ muốn giở trò gì, chỉ với sức lực của cậu bây giờ, tôi giết cậu dễ như trở bàn tay!” Hoa Hồng nhìn anh cười khanh khách, sau đó đóng cửa lại. Lâm Vũ trợn tròn mắt, tắm rửa cho sạch sẽ. Sau khi đợi anh ta đi ra, Hoa Hồng liền dẫn anh vào phòng ngủ, sau đó không hề do dự đây anh lên giường, cười nói: “Tiểu đệ, đêm hôm nay chị ngủ cùng cậu, cậu là người đàn ông duy nhất có được đãi ngộ này đây.” Nói xong cô ta liền nằm xuống một bên giường, có điều Lâm Vũ phát hiện trên sườn cô ta lại có một con dao găm sắc nhọn. Người phụ nữ điên này! Lâm Vũ lắc đầu cười khổ sở, tò mò hỏi: ‘Cô rốt cuộc muốn tôi giúp cô làm việc gì?” Hoa Hồng cười híp. mắt nói: “Mau ngủ đi, ngày mai cậu sẽ biết thôi.” Đêm này Lâm Vũ một đêm không ngủ, cứ mở to mắt nhìn chằm chăm lên trần nhà. Không phải vì bên cạnh có một người phụ nữ điên gài dao găm đi ngủ, chủ yêu là vì anh nhớ mong Giang Nhan. Một đêm không về, cô nhất định vô cùng lo lắng! “Tiểu đệ, tối qua ngủ có ngon không?” Lúc này tiêng ngọt ngào dịu dàng của Hoa Hồng vang lên bên tai, anh thậm chí có thê cảm nh được hơi thở nóng ấm phát ra từ cô, trong lòng không kìm được rung động, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi. Sau đó cô ta liên dậy khỏi giường, thay một bộ quân áo, ném cho Lâm Vũ một chiêc áo rộng, đốc thúc cho anh mặc vào, liền vội vã đưa anh xuống tầng. Qua một đêm, Lâm Vũ cảm nhận được hiệu quả của thuốc mê không những không giảm đi, thậm chí còn mạnh hơn, cơ thê vẫn như cũ mềm như bún không có sức lực, ngoài hành động nhỏ như ởi lại, cái gì cũng không làm được, thậm chí chạy cũng không nổi nữa. Ảnh nghỉ hoặc trên áo của người phụ nữ này đưa cho có vấn đề, có điêu anh cũng hết cách rồi, cũng không thê cởi ra đề trần Hoa Hồng lúc lái xe, Lâm Vũ ngôi trên xe xác định vị trí một chút, sau khi thấy cô ta lái vào trong thành phố thì vực lại tinh thần, lập tức nói: “Không cân biết cô đưa tôi đi làm gì, thì cũng nên cho tôi ăn sáng chứ, bụng đói, thì ỊP tôi không làm gì được đầu!