“Các ngươi đi xuống chuẩn bị đồ ăn.” Nam tử áo xanh lạnh lùng phân phó nói.
“Là, công tử.” Bốn người hành lễ rời đi, Tranh khi rời đi hướng tới Tiêu Dao làm một cái mặt quỷ.
Tiêu Dao hơi hơi nhíu mi, lựa chọn vẫn như cũ không để ý tới nàng.
Đợi bốn người lui ra, áo xanh nam tử nhưng lại một phen ôm lấy Tiêu Dao,làm tư thế dỗ đứa nhỏ sủng nịch cười nói: “Dao nhi? Ta có thể như vậygọi ngươi sao?”
Tiêu Dao theo bản năng giãy ra khõi ôm ấp củahắn, cùng hắn bảo trì khoảng cách, không được tự nhiên nói:” Ta tuy rằng là tiểu hài tử, nhưng cũng không phải ai muốn ôm cũng có thể ôm! Daonhi cũng không phải ai muốn kêu có thể kêu!”
Áo xanh nam tử cũngkhông ngại hành động xa cách của Tiêu Dao, hắn ngồi vào bên cạnh bàn,rót một ly trà đưa cho Tiêu Dao, miệng cười hỏi:” Ta đây hẳn nên gọingươi là cái gì?”
Không biết chính mình ngủ bao lâu, nhưng làhiện tại trời đều đã muốn đen, xác thực có chút khát, Tiêu Dao tiếp nhận ly trà, uống một hơi cạn sạch, thản nhiên nói:” Bốn nữ tử kia khôngphải gọi ngươi công tử sao? Vậy ngươi gọi ta Xa công tử đi!”
Áoxanh nam tử nheo lại mắt hẹp dài xếch, dù có hứng thú cười nói:” Xa công tử? Ha ha, ngươi này tiểu hài tử thật đúng là thú vị!”
“Ngươi tên gì?” Tiêu Diêu bĩu môi.
“Thủy Vô Khuyết.” Áo xanh nam tử đáp.
Tiêu Dao trêu chọc nói:” Không sứt mẻ? Xem ra cha nương ngươi đối với ngươi kỳ vọng rất cao!”
“Có lẽ vậy.” Thủy Vô Khuyết nhìn phía bên phải mặt tiểu hài tử trước mắt,hơi hơi nhíu mi nói:” Bớt này hẳn không phải là cái bớt đơn giản như vậy đi?”
Tiêu Dao phụng phịu nói:” Bớt chính là bớt, làm gì có đơngiản hay không đơn giản! Ta không thích người khác để ý trên mặt ta cóbớt, ngươi tốt nhất không nên lập lại!”
“Tính tình thật không nhỏ a!” Thủy Vô Khuyết nheo lại ánh mắt, khẽ cười nói:” Ta thích người cótính tình, bởi vì có tư bản mới có tính tình.”
Tiêu Dao cười lạnh một tiếng, chính mình là bị người này bắt đến đây, tự nhiên sẽ khôngnói chuyện tốt với hắn, Tiêu Dao trầm giọng nói:” Mọi người trong Giangthành là do ngươi giết? Mục đích của ngươi, thật là muốn tạo thành thiên hạ đại loạn?”
Thủy Vô Khuyết nghiền ngẫm cười, tay thưởng thức bắt vào giữa cái chén nói, “Thiên hạ đại loạn, cùng ta có quan hệ gì đâu?”
“Vậy ngươi vì sao sát người Giang Thành, còn hạ Phu Trùng tán chí độc nhưvậy?” Mày mặt Tiêu Dao nhăn lại thực nhanh, độc ký trên má phải trở nêncó chút dữ tợn lên.
Thủy Vô Khuyết đưa tay chặn lại Tiêu Dao đang nhăn lại mày, tà mị trêu tức nói: “Xa công tử, ngươi đã muốn trưởngthành khó coi, lại nhíu mày, hội thực dọa người!”
Tiêu Dao đẩy ra tay hắn, người này luôn động thủ động cước, thực làm cho người ta chánghét! Tiêu Dao âm thanh lạnh lùng nói:” Không cần đổi đề tài, trả lờita, vì sao làm hại nhiều người chết như vậy?”
Mâu trung màu u lam hiện lên một tia tức giận, nhưng rất nhanh thu hồi, ngược lại đạm cườinói:” Có một số việc, cùng ngươi không quan hệ, liền đừng đuổi theohỏi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dao đen lại, đem cái chén hunghăng đặt xuống bàn, gầm nhẹ nói:” Cùng ta không quan hệ? Đừng tưởng rằng tiểu hài tử dễ khi dễ! Ngươi đem ta bắt tới làm cái gì? Nếu như takhông đoán sai, mục đích của ngươi ngay từ đầu là muốn bắt người diệttrừ Hắc Độc trùng! Ta không thích người khác quanh co lòng vòng, ngươitốt nhất có cái gì cứ nói!”
Giữa mắt phượng hẹp dài hiện lên mộttia kinh ngạc, Thủy Vô Khuyết không nghĩ tới tiểu hài tử tám bảy tuổitrước mắt này, thế nhưng có thể nhìn thấu mục đích của chính mình, nhưng thật ra so cùng với hai cái nam tử đồng hành với hắn lại càng thôngminh.
Bảy tám tuổi đã có trí tuệ cỡ này, chờ hắn lớn lên chính là loại nhân tài nào? Mâu trung Thủy Vô Khuyết hiện lên một tia thưởngthức, mỉm cười nói:” Một khi đã như vậy, người sáng mắt không nói tiếnglóng, ta hạ độc này, mục đích chỉ vì tìm được cao thủ giải độc.”
“Hiển nhiên ngươi bắt sai người, ta cũng không phải cao thủ giải độc gì,chính là lấy độc trị độc thôi.” Tiêu Dao hơi hơi mím môi.
Thủy Vô Khuyết lắc lắc đầu, cười nói:” Ta thường nghe nói Thần Y cốc nhân tàiđông đúc, vốn chính là thử một lần, lại không nghĩ rằng gặp được bảo bối ngươi là ngươi, ta muốn chính là máu độc của ngươi.”
“Ngươi muốn giết ta lấy máu?” Tiêu Dao lấy tay thò tay áo hơi hơi động, nắm lấy một cây ngân châm, tùy thời chuẩn bị chiến tranh.
“Ngươi muốn giết ta lấy máu?” Tiêu Dao lấy tay thò tay áo hơi hơi động, nắmlấy một cây ngân châm, tùy thời chuẩn bị chiến tranh.
“Ngươi làbảo bối, ta như thế nào mà giết được!” Thủy Vô Khuyết nheo lại ánh mắt,cười tà nói:” Xa công tử là Độc Nhân đi? Còn thật không nghĩ tới thần yGiang Thương lại thu Độc Nhân làm đồ đệ!”
“Ta nói rồi, ta không phải Độc Nhân.” Tiêu Dao âm thanh lạnh lùng nói.
“Không phải Độc Nhân, như thế nào một thân máu độc?” Thủy Vô Khuyết vẻ mặt tò mò.
“Nếu như ngươi cho rằng chỉ có Độc Nhân mới có máu độc thì ta đây chính là Độc Nhân!” Tiêu Dao lại lười phải giải thích.
Cửa truyền đến tiếng vang, truyền đến thanh âm lạnh lùng của Cầm nhi , ”Công tử, đồ ăn chuẩn bị tốt.”
“Ngươi vào đi, hôm nay ta muốn cùng Xa công tử ngồi cùng bàn ăn cơm.”
“Là, công tử.”
Cầm Kỳ Thư Họa bốn người bưng đồ ăn tiến vào, Tranh sau khi buông đồ ăn, vẻ mặt không thể tin nói:” Công tử, ngươi thật sự cùng với người quái dịcùng nhau ăn cơm?”
“Người quái dị?” Thủy Vô Khuyết nghiền ngẫm lặp lại, sẵng giọng ánh mắt bắn về phía Tranh, thản nhiên nói:” Cắt lưỡi.”
Cầm nhi mày nhíu lại, nhưng không có vì Tranh cầu tình, xuất ra chuỷ thủbên hông, một phen kháp trụ cằm Tranh, vừa muốn hạ đao, Tiêu Dao lạiđánh ngáp, nhíu mi nói:” Thiên Thủy Tộc các ngươi khi ăn cơm muốn gặpmáu sao? Không sợ ngán?”
Thủy Vô Khuyết sửng sốt, ngược lại khóemiệng ý cười càng sâu, tiểu hài tử này cư nhiên biết nơi này là ThiênThủy Tộc, nhưng thật ra càng thú vị! Hắn khoát tay áo nói: “Quên đi.”
Tranh rất là kiên cường, từ đầu tới đuôi đều không có khóc, cũng không có cầu xin, này so với bộ dáng cầu xin tha thứ của Cầm nhi lúc ở Giang thànhtốt hơn rất nhiều, cũng làm cho Tiêu Dao đối nàng vài phần kính trọng,cho nên Tiêu Dao mới có thể mở miệng giúp.
Khi ăn cơm thực imlặng, Tiêu Dao chính là chọn vài cái đồ ăn chính mình thích ăn, nàngkhông thích lãng phí, nhưng là Thuỷ Vô Khuyết trước mắt này lại là mộtcái chủ nhân thực lãng phí lương thực, Cầm Kỳ Thư Họa bốn người tới tớilui lui bưng rất nhiều lần đồ ăn, một bàn một trăm lẻ tám món ăn, ThủyVô Khuyết đều chính là một dĩa ăn một thứ.
Sau khi ăn no, Tiêu Dao trầm giọng hỏi:” Giờ nào?”
“Giờ Tuất.”(h-h) Đứng ở một bên xem bọn hắn ăn cơm Cầm nhi đáp.
Tiêu Dao hơi hơi nhíu mi, chính mình đột nhiên mất tích, gia gia bọn họ nhất định sẽ lo lắng đi? Đã muốn giờ Tuất, tiếp qua hai cái canh giờ đã làgiờ Tý, nếu là không chạy về Thần Y cốc, sẽ không thể châm cứu giúpGiang Mạt Hàn.
Gặp Tiêu Dao sắc mặt ngưng trọng, Thủy Vô Khuyết cười hỏi:” Làm sao vậy?”
“Ta phải đi về.” Tiêu Diêu nói trắng ra.
Con ngươi Thủy Vô Khuyết nheo lại nguy hiểm, đạm cười nói:” Sắc trời đãmuốn không còn sớm, cho dù ngươi phải đi về, cũng chờ ngày mai đi.”
“Ta phải chạy về ThầnY cốc trước giờ Tý!” Thanh âm Tiêu Dao lạnh lùng nói.
“Vì sao?” Thủy Vô Khuyết kiên nhẫn dò hỏi.
“Ta có một bệnh nhân, phải mỗi ngày vào Giờ tý cần châm cứu trị liệu.” Tiêu Dao bình tĩnh đáp.
Xem mâu quang đối phương bình tĩnh, không giống như là nói dối, Thủy VôKhuyết thản nhiên cười nói:” Cái bệnh nhân kia ở tại Thần Y cốc?”
Tiêu Dao khẽ gật đầu.
“Nếu hắn ở tại Thần Y cốc, cho dù ngươi không quay về, cũng tất nhiên sẽ có người trị liệu.”
“Hắn trời sinh kỳ mạch, chỉ có một mình ta có thể châm chuẩn huyệt đạo của hắn.” Tiêu Dao hiện lên vẻ ngạo nghễ nói.
Mâu trung Thủy Vô Khuyết hiện lên một tia vui sướng, cười nói:” Xem ra ta không có tìm lầm người.”
“Có ý tứ gì?” Tiêu Dao trầm giọng hỏi.
Thủy Vô Khuyết vẻ mặt kích động, nắm chặt tay Tiêu Dao, trong thanh âm mangtheo che giấu vui sướng, “Ta muốn ngươi giúp ta cứu một người, nếu làngươi có thể cứu sống nàng, ta sẽ đáp ứng ngươi điều kiện gì! Ra roithúc ngựa, tất nhiên ở trước giờ Tý đem ngươi đuổi về Thần Y cốc!”