Cực Phẩm Tà Thiếu

chương 137: băng sơn nữ thần rơi vào tay giặc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Vừa rồi cái kia không phải hoa khôi của khoa Văn Nghệ, Lý Nhược Băng sao? Nàng có bạn trai rồi hả?

Cách đó không xa, một nam sinh vẻ mặt nghi hoặc nói:

- Tên kia là ai, thật là có bản lĩnh, thậm chí ngay cả Băng Sơn mỹ nhân cũng có thể đuổi tới tay.

- Quản anh chuyện gì?

Bạn gái của hắn, ở trên đùi của hắn hung hăng nhéo một cái, hừ nhẹ một tiếng, nói ra:

- Em còn tưởng rằng Lý Nhược Băng là Thánh Nữ gì chứ, nguyên lai cũng là như vậy.

Nữ nhân này điển hình là ghen ghét Lý Nhược Băng, so với mình xinh đẹp hơn a.

- Tiểu Lan, em không nên tức giận, trong lòng của anh chỉ có em.

Nam sinh kia mặt nhịn không được run rẩy thoáng một phát, cười hắc hắc, nói ra:

- Băng Sơn mỹ nữ rơi vào tay giặc, đây chính là tin tức một bạo phát, ngày mai tất nhiên sẽ oanh động toàn bộ trường học, bao nhiêu nam nhân sẽ thương tâm.

- Chẳng lẽ anh cũng thương tâm?

Bạn gái hung hăng nhìn chằm chằm vào nam sinh, sắc mặt cũng âm trầm xuống.

- Ta đương nhiên...

Tiếp xúc đến sát khí của bạn gái, nam sinh liền nói:

- Cái này liên quan gì tới anh? Anh vì cái gì phải thương tâm? Có Tiểu Lan, nhân sinh của anh không biết khoái hoạt đến cỡ nào. Vui vẻ còn không kịp, như thế nào sẽ thương tâm chứ? Anh chỉ là hiếu kỳ mà thôi.

- Hừ.

Bạn gái hừ lạnh lần nữa, nhìn chằm chằm vào đũng quần của nam sinh, uy hiếp nói:

- Anh tốt nhất không nên gạt em, nếu để cho em biết rõ anh là đang dối gạt, em sẽ thiến anh.

- Không... Sẽ không!

Nam sinh kia nhịn không được chảy mồ hôi lạnh, chỉ cảm giác căn vật trong đũng quần mình có chút lạnh. Nhúc nhích bờ mông, để cho đũng quần của mình, tránh đi ánh mắt của bạn gái.

Tuy thanh âm một đôi nam nữ này rất thấp, lại không có giấu diếm được lỗ tai của Trần Thanh Đế, bất quá, Trần đại thiếu cũng không có để ý, chỉ là lắc đầu, đối với đôi nam nữ này cảm thấy rất im lặng.

Không chính là một hoa khôi của khoa Văn Nghệ sao? Có thể có cái gì qua không được hay sao? Hơn nữa, ca ca cũng không phải là bạn trai của hoa khôi khoa Văn Nghệ.

Trần đại thiếu còn chưa ý thức được, loại vật như lời đồn này, chính là phi thường đáng sợ, sau này hắn sẽ từ từ nhấm nháp sự đáng sợ của nó.

- Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, cái này là trường học, không phải nơi nói lời yêu thương, thực hành dã chiến?

Hơn một giờ sau, Trần Thanh Đế trực tiếp liếc mắt:

- Con mẹ nó, cả đám đều coi nơi đây trở thành Thánh Địa rồi sao, mịa!

Ở trong hơn một giờ này, có người ôm bạn gái của mình ly khai, xem bộ dáng hẳn là rời trường học, tìm địa phương thuê phòng làm việc. Đồng dạng, cũng có những đôi tình lữ khác gia nhập vào.

Tóm lại, tình lữ không ngừng ly khai, không ngừng có mới gia nhập, phụ cận cái hồ sen này, không lúc nào vắng người. Trần Thanh Đế cũng không tìm được cơ hội, lẻn vào hồ sen, hẹn hò cùng linh mạch của hắn.

Trần đại thiếu đối với đám tình lữ kia, một bụng oán niệm, hận không thể đuổi tất cả đi.

Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên, tự học buổi tối đã xong. Từng đám đệ tử, từ trong phòng học vọt ra, tình lữ bốn phía hồ sen, đã nhanh chóng gia tăng.

Xem ra những người này, lâu như vậy không có yêu thương, hẳn là nhịn sắp chết rồi.

- Con mẹ nó, các ngươi lão tử mặc kệ, nhưng các ngươi trở ngại lão tử lặng yên lẻn vào hồ sen, đó là rất không đạo đức.

Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:

- Con mẹ nó, ngày mai lão tử thông tri thoáng một phát, bảo bọn hắn đi địa phương khác hẹn hò.

Linh mạch ở ngay dưới đáy hồ sen, lại không có biện pháp lặn xuống, tiến hành tu luyện, Trần Thanh Đế thật sự phát hỏa.

- Lý Nhược Băng như thế nào còn không ra?

Theo đệ tử khoa Văn Nghệ đi ra càng ngày càng ít, nhưng Trần đại thiếu không có thấy Lý Nhược Băng. Cái này lại để cho Trần Thanh Đế nhịn không được thầm nghĩ:

- Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Ngay thời điểm Trần đại thiếu chuẩn bị đi tìm Lý Nhược Băng, Lý Nhược Băng cúi đầu, nhìn nhìn bốn phía, rất là cẩn thận chạy tới.

- Trần đại thiếu, chúng ta đi mau.

Lý Nhược Băng một phát bắt được tay Trần Thanh Đế, cũng không ngẩng đầu lên, dốc lòng chạy ra ngoài trường, khiến cho Trần đại thiếu rất là khó hiểu.

Trần Thanh Đế bị Lý Nhược Băng kéo chạy, nhịn không được hỏi:

- Cái kia... Lý Nhược Băng, đến cùng đã phát sinh sự tình gì?

- Không có việc gì.

Lý Nhược Băng lắc đầu, dưới chân nhanh hơn rồi.

Nghe trả lời, Trần đại thiếu lại nhịn không được trợn mắt trừng một cái. Choáng nha, không có chuyện gì, ngươi chạy cái rắm. Lão tử còn tưởng rằng, ngươi bị người đuổi giết, đùa giỡn gì chứ.

- Oa kháo... Ta... Ta không nhìn lầm chứ? Đây không phải là hoa khôi của khoa Văn Nghệ, Lý Nhược Băng sao? Dựa vào, hôm nay là làm sao vậy, Băng Sơn mỹ nữ, vậy mà lôi kéo một nam nhân chạy?

Lúc này, một thanh âm kinh ngạc đột nhiên vang lên.

- Trời ạ... Không phải chứ? Con mẹ nó, dĩ nhiên là... Thật sự, trời ạ, Nữ Thần trong nội tâm của ta rơi vào tay giặc rồi, chủ động lôi kéo nam nhân khác chạy, để cho ta... Để cho ta về sau còn sống thế nào.

- Lại là một Nữ Thần rơi vào tay giặc, trời ạ, nam nhân kia là ai? Bị Băng Sơn Nữ Thần lôi kéo, vì cái gì không phải ta? Vì cái gì a!

...

Nghe được một hồi cuồng khiếu, Trần Thanh Đế rốt cuộc đã biết, tại sao Lý Nhược Băng phải kéo mình chạy. Rất hiển nhiên, là sợ người khác nhìn thấy a.

Bất quá, mục tiêu ngươi rõ ràng như vậy, hoa khôi của khoa Văn Nghệ, Nữ Thần trong suy nghĩ của rất nhiều nam sinh, chỉ cần chạy là có thể không bị người khác chứng kiến, phát hiện ra sao?

Trong đầu nữ nhân này, nghĩ cái gì vậy trời?

- Con mẹ nó, người nam nhân kia là ai? Thậm chí ngay cả Băng Sơn Nữ Thần cũng dám cua, còn cua tới tay rồi. Các huynh đệ, cầm vũ khí, diệt sát tên kia.

- Đúng, diệt sát hắn, để cho hắn về sau không dám cua Băng Sơn Nữ Thần của chúng ta nữa.

...

Mịa nó, như thế nào lại kéo đến trên đầu lão tử? Lão tử cũng không cua nữ thần của các ngươi, là nữ thần của các ngươi kéo ta chạy, các ngươi phải nhìn rõ ràng a.

- Oa kháo, vậy mà đến thật.

Trần Thanh Đế vốn đang cho rằng, những người này chỉ là nói chơi, không nghĩ tới vậy mà thực sự có người cầm vũ khí truy tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio