- Lữ Đông, lão tử muốn giết ngươi.
Tá Đằng Thiếu tổ trưởng cắn răng mở miệng, quyết đoán bạo phát, điên cuồng hét lên nói:
- Lữ Hậu Tích, ngươi còn dám nói, Lữ Đông không phải là người Lữ gia các ngươi sao? Còn muốn giá họa cho Trần gia, thực nghĩ lão tử là người ngu sao?
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, chúng ta căn bản là không biết hắn.
Hết thảy đều tiến hành thuận lợi, Lữ Hậu Tích như thế nào cũng thật không ngờ, “Lữ Đông” này, vậy mà lại đột nhiên xuất hiện, lập tức làm cho hắn không biết làm như thế nào cho phải.
Loại tình huống này, Bất Phàm thiếu gia, cũng không có nói cho hắn biết, nên ứng đối như thế nào a!
- Còn con mẹ nó muốn lừa gạt lão tử?
Tá Đằng Thiếu tổ trưởng nằm mộng cũng muốn giết “Lữ Đông” đả thương hắn, nhục nhã hắn, đoạt nữ nhân của hắn.
Hiện tại Lữ Đông đột nhiên xuất hiện, ai còn có thể nghe Lữ Hậu Tích giải thích?
- Con mẹ nó, giết Lữ Đông cho bản Thiếu tổ trưởng. Lữ Hậu Tích, Sơn Khẩu Tổ chúng ta cùng Lữ gia các ngươi thế bất lưỡng lập.
Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, nghiêm nghị quát:
- Giết cho lão tử, mẹ nó, giết cho lão tử!
- Con mẹ mày, Tá Đằng cặn bã, vậy mà dám chạy đến Lữ gia dương oai, các anh em, làm thịt bọn tiểu Nhật Bản này đi.
Trần Thanh Đế hung hăng, điên cuồng hét lên một tiếng, rất nhanh xông tới.
- Chết!
Trần Thanh Đế một quyền đánh bay một thành viên Sơn Khẩu Tổ, tiếp tục rống to:
- Các huynh đệ, các ngươi còn chờ cái gì? Tiểu Nhật Bản đã khi dễ đến trên đầu Lữ gia, giết a!
Những người Lữ gia kia, cũng không biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Không phải nói, Lữ Đông là giả mạo sao? Vậy sao hắn phản ứng mãnh liệt như vậy? Một người, đối kháng hơn hai mươi tên cao thủ Sơn Khẩu Tổ, hắn không phải người Lữ gia, sao có lá gan này?
Giờ khắc này, người Lữ gia, tất cả đều mất trật tự rồi!
Đúng vậy a, Lữ Đông chỉ có một người, lại bởi vì những tiểu Nhật Bản Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, khi dễ trên đầu đến Lữ gia, một mình một người dám động thủ.
Cái này... Điều này còn không phải người Lữ gia sao?
Không có Lữ gia làm hậu thuẫn, hắn dám sao?
Nếu như thực không phải người Lữ gia, ai lại ngu xuẩn làm như vậy chứ? Không có Lữ gia làm hậu thuẫn, đây quả thực là thuần túy tìm chết!
- Con mẹ nó, thực cho rằng, Lữ gia là dễ khi dễ như vậy sao? Một đám tạp chủng!
Trần Thanh Đế lại đánh bay mấy người, lại không có đánh chết, tức giận rống to.
- Đúng, Lữ gia chúng ta tuyệt đối không phải dễ khi dễ, một đám tạp chủng mà thôi. Các huynh đệ, động thủ giết bọn chúng đi, để cho bọn hắn biết rõ Lữ gia chúng ta lợi hại.
- Con mẹ nó, thực cho là Lữ gia chúng ta sợ bọn hắn? Để cho bọn cẩu tạp chủng không biết sống chết này, có đến mà không có về.
...
Những người Lữ gia khác, nguyên một đám hung mang bốn sắc, la lối om sòm, sát quyền mài chưởng, muốn gia nhập chiến đoàn.
- Đều dừng tay!
Lữ Hậu Tích đột nhiên rống to, vội vàng nói:
- Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, ngươi thật sự đã hiểu lầm. Con mẹ nó, các huynh đệ, bắt người giả mạo Lữ Đông kia lại, động thủ.
- Hậu Tích thiếu gia, ngài vậy mà vì nịnh nọt bọn cẩu tạp chủng này, lại muốn bắt tôi?
Trần Thanh Đế một quyền đánh bay một gã Sơn Khẩu Tổ, mặt mũi tràn đầy bi thống quát:
- Hậu Tích thiếu gia, ngài không thể đối với tôi như vậy.
- Con mẹ nó, Lữ Hậu Tích, ngươi còn muốn diễn tới khi nào? Ngươi nói cái gì, lão tử đều sẽ không tin tưởng.
Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, lạnh giọng quát:
- Giết cho ta, con mẹ nó, một đám phế vật, ngay cả một người cũng giết không chết?
- Các huynh đệ, động thủ, tuyệt đối không thể để cho bọn hắn giết Lữ Đông, bằng không thì chính là sỉ nhục của Lữ gia chúng ta.
- Đúng vậy, để những tạp chủng này, ở trước mặt của chúng ta giết Lữ Đông, về sau Lữ gia chúng ta còn lăn lộn thế nào nữa?
- Giết!
- Giết!
Người Lữ gia, rốt cục bị chọc giận triệt để, không nhìn thẳng Lữ Hậu Tích, ngay ngắn gia nhập chiến đoàn.
Lữ Hậu Tích tính là cái gì chứ? Những người khác trong Lữ gia, căn bản cũng không có đem hắn để vào mắt.
- Hiệu quả đã đạt tới, một trận chiến này, song phương tổn thất tuyệt đối sẽ không ít.
Dùng bản tính của Tá Đằng Thiếu tổ trưởng, tất nhiên sẽ cùng Lữ gia không chết không ngớt.
Chứng kiến hết thảy, Trần Thanh Đế thầm nghĩ trong lòng:
- Đi, đuổi theo Trần Phong Nhiên.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế cũng không ngừng lại, thân thể khẽ động, thừa dịp loạn cục, lặng yên thoát ly chiến đoàn, nhẹ nhõm rời khỏi biệt thự.
Mà trong biệt thự, lúc này đã loạn thành một bầy, kêu thảm thiết liên tục, không ngừng có người bị đánh bay. Nhưng mà, lại không có bất cứ người nào phát hiện, chính chủ Lữ Đông, đã không cánh mà bay.
Cho dù là Lữ Bất Phàm ở trong phòng bên cạnh, cùng với bốn gã cao thủ một mực không có động kia, cũng không có thể phát hiện.
- Bên kia.
Sau khi ly khai biệt thự, Trần Thanh Đế cảm ứng ấn ký ở trên người Trần Phong Nhiên thoáng một phát. Tùy theo, thúc dục linh khí, đem tốc độ đạt đến cực hạn, rất nhanh đuổi theo.
Mặc dù Trần Phong Nhiên trọng thương, tốc độ cũng chậm rất nhiều. Nhưng mà không nên quên, Trần đại thiếu làm trễ nãi không ít thời gian. Cho nên, Trần đại thiếu không dám khinh thường.
Vạn nhất để cho sư phụ của Trần Phong Nhiên, phát hiện Trần đại thiếu lưu lại ấn ký ở trên người Trần Phong Nhiên, sau đó xóa đi. Mà Trần Thanh Đế vừa rồi không có truy tung đến, chẳng phải là không công buông tha Trần Phong Nhiên sao?
Đây cũng không phải là Trần đại thiếu muốn thấy.
- Ở phía trước, dừng lại rồi.
Hơn phút sau, Trần Thanh Đế đi tới bên trong một mảnh hoang dã, cẩn thận tới gần một sơn động cách đó không xa.