Trần Thanh Đế cũng không có xuống xe, thò tay đóng cửa xe lại.
- Đợi... Chờ một chút.
Trương Kiều vội vàng chạy đến trước đầu xe, vỗ xe kêu to:
- Ta còn chưa ăn no, vừa rồi ăn vào những gì đã ói ra hết, hiện tại bụng rất đói. Ngươi đi rồi, ta phải làm sao bây giờ?
- Ta trở về cầm ít tiền, sau đó mua cơm đưa tới cho cô.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói:
- Đợi ta một lát, rất nhanh sẽ trở lại.
- Ngươi nhất định phải trở lại, bằng không thì... Bằng không thì hôm nay ta sẽ đói bụng.
Trương Kiều đáng thương nhìn Trần đại thiếu nói.
Sau khi đi ra biệt thự, Trần Thanh Đế cũng không có vội vã trở về. Mà là lái xe đến một địa phương vắng vẻ, cầm Càn Khôn Đỉnh xuống xe.
Vỏ của Đỉnh Càn Khôn còn không có luyện hóa, không cách nào thu nhập vào thể nội a.
Đi đến dưới một cây đại thụ, Trần đại thiếu ngồi xuống, đặt Càn Khôn Đỉnh ở trong lòng, cắn nát ngón tay, nhỏ lên vỏ Càn Khôn Đỉnh hai giọt tinh huyết.
Lập tức, Trần Thanh Đế thúc dục linh khí, bao khỏa Càn Khôn Đỉnh ở trong đó.
- Rốt cục đã luyện hóa được cái này, về sau không cần ôm lấy Càn Khôn Đỉnh chạy loạn khắp nơi rồi.
phút sau, Trần Thanh Đế thu hồi linh khí, thoả mãn nhẹ gật đầu.
Oanh!
Đúng lúc này, phía trên Càn Khôn Đỉnh tản mát ra hào quang chói mắt, phi thường chướng mắt, Trần Thanh Đế cũng theo đó nhịn không được nheo mắt lại thành một đường nhỏ.
- Oa kháo, đây là tình huống gì?
Trần Thanh Đế nhìn giữa hai chân, Càn Khôn Đỉnh bị hào quang chướng mắt bao ở trong đó, vẻ mặt khiếp sợ.
Luyện hóa Đỉnh Càn Khôn, Trần đại thiếu ở kiếp trước liền làm qua, nhưng căn bản không có dị tượng như vậy a.
Vèo!
Càn Khôn Đỉnh đột nhiên bay lên, lơ lửng ở trước mặt Trần Thanh Đế, không ngừng xoay tròn. Trong lòng Trần đại thiếu giật mình, liền đứng dậy.
- Cái này... Này là có chuyện gì?
Trần Thanh Đế phát hiện, mình muốn thu Càn Khôn Đỉnh vào trong thân thể, vậy mà không cách nào làm được. Nhưng mà, liên hệ cùng Càn Khôn Đỉnh y nguyên là rất rõ ràng.
Nói rõ một chút, đó chính là Càn Khôn Đỉnh đã bị Trần Thanh Đế luyện hóa thành công, nhưng không cách nào thu vào trong thân thể.
- Mịa, đến cùng là xảy ra chuyện gì? Khôn Đỉnh Càn như thế nào đột nhiên nổi điên rồi hả?
Trong nội tâm Trần Thanh Đế lo lắng không thôi, phải biết rằng, Càn Khôn Đỉnh này là pháp bảo duy nhất của hắn.
Ở địa cầu, Càn Khôn Đỉnh xuất hiện, lại có cả vỏ Càn Khôn Đỉnh mà Trần đại thiếu chưa bao giờ thấy qua, còn có Tà Tu. Ai biết rõ, ngoại trừ Trần Phong Nhiên cùng sư phụ hắn ra, còn có Tu Chân giả khác hay không?
Ai dám cam đoan?
Địa cầu, đối với Trần Thanh Đế mà nói, cũng không an toàn.
Hơn nữa ở trên địa cầu, tài liệu có thể luyện chế pháp bảo, đến bây giờ Trần Thanh Đế cũng không có gặp được một cái. Trần đại thiếu, cũng chỉ có Càn Khôn Đỉnh này a.
Nếu Càn Khôn Đỉnh xảy ra vấn đề gì, Trần Thanh Đế tìm ai nói rõ lí lẽ, tìm ai khóc đây?
- Không phải là bởi vì, Càn Khôn Đỉnh cùng vỏ hợp thành nhất thể, mới sẽ như vậy chứ?
Vẻ mặt Trần Thanh Đế lo lắng, tình huống gì cũng không biết, hắn có thể không vội sao?
Nếu biết rõ chút gì đó, biết rõ nguyên nhân, bất kể phải giải quyết khó khăn như thế nào, Trần đại thiếu cũng sẽ không gấp gáp như vậy. Chỉ cần tìm được nguyên nhân, tổng có thể tìm được biện pháp giải quyết.
Hiện tại coi như là muốn giải quyết, cũng không có đường nào a.
Oanh!
Ngay thời điểm Trần Thanh Đế không biết như thế nào cho phải, từ bên trên Càn Khôn Đỉnh phát ra một tiếng trầm đục, quang mang bạch sắc chướng mắt biến mất, mà chuyển biến thành Kim Sắc.
Càn Khôn Đỉnh, tản ra kim quang, ánh vàng rực rỡ làm cho người không dám nhìn thẳng.
- Cái này...
Trần Thanh Đế nhịn không được hít sâu một hơi, hai mắt híp thành một tuyến, nhìn Càn Khôn Đỉnh trên không trung, tản ra kim quang, nói ra:
- Ca ca ta ngược lại là muốn nhìn, ngươi còn có thể biến thành màu sắc gì.
Không biết là phát sinh chuyện gì, muốn giải quyết cũng không biết ra tay như thế nào, Trần Thanh Đế cũng không hề đa tưởng, cứ như vậy nhìn xem.
Ta cũng không tin, ngươi có thể một mực sáng lên, ở phía trên đó không chịu xuống.
Như vậy kéo dài hơn hai giờ, Trương Kiều bị Trần Thanh Đế bỏ lại biệt thự, cái kia thật có thể nói là trông mòn con mắt, vẻ mặt oán niệm.
Trương Kiều lúc này, hiển nhiên giống như một oán phụ trông chờ trượng phu về nhà.
Đã đói bụng không chịu nổi nữa rồi.
- Lữ Đông chết tiệt, nói rất nhanh sẽ trở lại, đến bây giờ cũng không tới. Ngươi có biết, ta sắp đói chết hay không?
Trương Kiều ôm bụng, cúi đầu:
- Thật đói, thật đói a...
...
- Con mẹ nó, rốt cục mày cũng chịu ngừng rồi sao.
Thân thể Trần Thanh Đế nhảy tung, tiếp được Càn Khôn Đỉnh đang rơi xuống:
- Lại sáng nữa đi, con mẹ nó sao mày không phát sáng nữa? Mày có biết, mày đột nhiên phát điên, suýt nữa hù chết ca ca ta hay không?
Đối với Càn Khôn Đỉnh, Trần đại thiếu trọn vẹn mắng hơn phút, sau đó mới ngừng lại.
- Sau khi luyện hóa vỏ của Càn Khôn Đỉnh, xuất hiện dị tượng, xem ra hẳn là chính thức hợp thành nhất thể.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Trước kia tuy làm một thể, nhưng mà, ta đã luyện hóa được Càn Khôn Đỉnh, lại không có luyện hóa vỏ Càn Khôn Đỉnh, cho nên chưa tính là chính thức hợp làm một thể.
- Hiện tại chính thức hợp làm một thể, không biết... Không biết bộ công pháp tinh diệu kia, phải chăng...
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế nhịn không được kích động, khẩn trương, trong nội tâm âm thầm cầu nguyện:
- Nhất định phải nguyên vẹn, ngàn vạn lần đừng có chuyện cái vỏ thứ hai, thứ ba gì đó a...
Trần Thanh Đế còn thật không dám cam đoan, Càn Khôn Đỉnh trong tay hắn có phải là nguyên vẹn hay không. Nếu như không phải nguyên vẹn, nghĩ đến, công pháp bên trên vỏ, cũng rất khó nguyên vẹn.
- Lão tổ phù hộ!
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nâng Càn Khôn Đỉnh tới trước mắt, cẩn thận quan sát.
- Cái này...
Sau khi xem xét, Trần Thanh Đế chỉ cảm thấy toàn thân rung mạnh, giống như bị thiên kiếp đánh trúng. Trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Trần đại thiếu phát hiện, vốn là công pháp không trọn vẹn, không có danh tự, lúc này nhiều ra năm chữ.
Rất hiển nhiên, cái này là danh tự của công pháp.
- Càn Khôn Tạo Hóa Quyết!
Trần Thanh Đế nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Cái này... Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, vậy mà... Vậy mà thật sự tồn tại!