Sau khi tiếp nhận tiền, Trần Thanh Đế nhìn Trần Chấn Hoa, nói ra:
- Cha, nếu như người còn chưa nghĩ ra muốn biết cái gì, con có việc phải đi trước rồi.
- Xú tiểu tử, con muốn đi làm gì? Số tiền kia chỉ có hai ba vạn, đủ cho con làm gì chứ?
Sắc mặt Trần Chấn Hoa trầm xuống, vốn cho rằng Trần Thanh Đế sửa đổi, ai biết rõ, lúc này cầm hai ba vạn muốn chạy.
Cảm tình là, túi hết sạch nên trở lại lấy tiền.
- Con bây giờ là đi cứu mệnh, có một nữ nhân, không có tiền ăn cơm, sắp chết đói.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói.
- Có một nữ nhân?
Trần Chấn Hoa lập tức nổi giận, chửi ầm lên nói:
- Ngươi tiểu vương bát đản, đến cùng lúc nào mới có thể để cho cha bớt lo? Ngoài nữ nhân, con còn có thể làm gì? Con mẹ nó, xem ra ngày mai cha phải ném con vào Huyết Nhận, hảo hảo tôi luyện thoáng một phát.
- Ném vào Huyết Nhận?
Quân nhân bên ngoài, toàn thân rung mạnh, trong hai tròng mắt tràn ngập hào quang hâm mộ. Huyết Nhận a, nguyên một đám bọn hắn đều liều mạng muốn chui vào đó, lại vào Huyết Nhận không được a.
- Gì cơ? Ném Trần đại thiếu vào Huyết Nhận? Còn tôi luyện? Quân Thần đại nhân, ngươi không có lầm chứ?
- Dùng thân thủ của Trần đại thiếu, coi như là toàn bộ Huyết Nhận, chỉ sợ cũng tìm không ra một cái có thể là đối thủ, ngài còn lại để cho hắn tôi luyện? Ngài là ở chơi Huyết Nhận chúng ta a?
Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu là hai thành viên Huyết Nhận duy nhất ở đây, cũng là người kiến thức qua thân thủ của Trần đại thiếu. Trực tiếp liếc mắt, bọn hắn đứng hảo hảo mười mấy giờ, cũng không có nhúc nhích thoáng một phát, lúc này suýt nữa ngã xuống đất.
- Tùy tiện, con tùy thời đều có thể đi.
Trần Thanh Đế nhún vai, vẻ mặt không quan tâm. Dù sao sự tình phải xử lý, cũng đã xử lý không sai biệt lắm, là thời điểm đi Huyết Nhận một chuyến rồi.
Đi Huyết Nhận, đương nhiên không là vì Trần Thanh Đế có thời gian, không sợ lãng phí. Trái lại, Trần đại thiếu là sợ lãng phí thời gian, ý định đi Huyết Nhận, bạo lộ lực chiến đấu của mình thoáng một phát.
Như thế, Trần Chấn Hoa mỗi ngày đang suy nghĩ, cái gì có tội hai người cùng một chỗ chịu, ném Trần Thanh Đế vào Huyết Nhận, lãng phí thời gian của Trần đại thiếu sẽ sụp đổ.
- Tốt, đây chính là con nói, cha cũng không có bức con, hắc hắc.
Trần Chấn Hoa giải quyết dứt khoát, quyết định ngày mai sẽ ném Trần Thanh Đế vào Huyết Nhận, trong nội tâm đắc ý:
- Hắc hắc, đợi đến lúc con trai ngoan của cha đi vào, muốn ra sẽ không có dễ dàng như vậy rồi. Với tư cách con trai Quân Thần, như thế nào cũng phải luyện đến có thể đả bại thành viên Huyết Nhận khác a? Đánh bất bại, đừng nghĩ ra được.
Ở Trần Chấn Hoa xem ra, Trần Thanh Đế muốn đả bại bất kỳ một thành viên Huyết Nhận nào, cái kia đều giống như nằm mơ. Kể từ đó, thời gian có tội hai người cùng một chỗ chịu này sẽ kéo dài rất lâu.
Đồng dạng, cũng có thể coi đây là do, vây khốn Trần đại thiếu, miễn cho hắn ở bên ngoài gây chuyện thị phi.
Chỉ cần Trần đại thiếu không hề gây chuyện thị phi, Trần lão gia tử tựu cũng không trách hắn, như vậy, hắn Trần Chấn Hoa có thể cáo biệt bị Trần lão gia tử hành hạ thời gian.
Không thể phủ nhận, cách nghĩ của Trần Chấn Hoa là rất tốt đẹp, không chê vào đâu được, thực tế có tốt hay không, khục khục..., cái kia thật đúng là không dễ nói lắm.
Bất quá, có một điểm có thể khẳng định, Trần Chấn Hoa muốn mượn cơ hội này, đem Trần đại thiếu giam ở Huyết Nhận, nhất định là sẽ sảy thai.
- Hương Hương, con về phòng nghỉ ngơi đi, cha và đại ca con có chút việc cần nói.
Nhìn thấy Trần Hương Hương lên lầu, Trần Chấn Hoa nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Xú tiểu tử, đi theo ta.
Nói xong, Trần Chấn Hoa đi đến một gian phòng nào đó.
Trần Thanh Đế không nói gì, chỉ là cười nhạt một tiếng, đi theo.
- Biến thái cuồng ma, đi vào biệt thự, giết toàn bộ thủ vệ cùng nữ hầu?
Trần Chấn Hoa không dám xác định, có phải biến thái cuồng ma làm hay không. Nhưng mà, từ tử trạng của những người bị giết, cùng tử trạng của ba vụ thảm sát trước kia, là hoàn toàn giống nhau.
- Vâng.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Mà biến thái cuồng ma cha đang nói, không phải người khác, đúng là Trần Phong Nhiên.
- Cái gì, là Phong Nhiên?
Dù Trần Chấn Hoa đủ trấn định, cũng bị tin tức này làm chấn kinh rồi:
- Thanh Đế, con xác định? Có mấy lời, không thể nói lung tung.
Trần Chấn Hoa nói ra như vậy, là đã tin tưởng Trần Thanh Đế, chỉ là hắn không muốn tin tưởng mà thôi.
Dù sao, lúc ấy cũng không phải có một mình Trần Thanh Đế, Viên Cầu, Lâm Tĩnh Nhu cùng với Trần Hương Hương đều ở đây, tùy tiện tìm người hỏi một chút là biết rõ.
Coi như Trần đại thiếu có ngốc, cũng sẽ không dám biên một câu chuyện tùy thời đều có thể bị vạch trần.
- Hiện tại, Trần Phong Nhiên đã bị giết.
Trần Thanh Đế cũng không trả lời Trần Chấn Hoa, hắn biết rõ Trần Chấn Hoa đã tin tưởng.
- Phong Nhiên chết rồi, bị người nào giết?
Trần Chấn Hoa biến sắc, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo bi thương.
Mặc dù nói, hắn đã biết, lúc trước Trần Phong Nhiên gây nên tội ác ngập trời, nhưng mà, Trần Phong Nhiên cuối cùng cũng là con của hắn.
Hơn nữa, vẫn là đúa con mà Trần Chấn Hoa rất coi trọng a.
Nếu như không phải Trần Thanh Đế có Trần lão gia tử bảo kê, Trần Chấn Hoa sớm đã đem vị trí người thừa kế gia chủ, chứng thực đến trên đầu Trần Phong Nhiên.
Thẳng đến khi Trần Chấn Hoa biết rõ, những năm này Trần Phong Nhiên một mực hãm hại Trần Thanh Đế. Hắn mới chính thức cảm nhận được ý nghĩa chính thức của cái gì gọi là, gừng càng già càng cay.
Trần lão gia tử đã sớm nói: Tuy Trần Phong Nhiên thông minh, nhưng tâm thuật lại bất chánh. Tương lai tất nhiên sẽ ngộ nhập lạc lối, thành một người âm nhu, tuyệt tình, vì đạt tới mục đích, không từ thủ đoạn.
Ban đầu Trần Chấn Hoa không tin, nhưng sau khi sự tình Trần Phong Nhiên hãm hại Trần Thanh Đế bộc lộ, hắn tin hoàn toàn rồi. Nguyên lai, Trần lão gia tử đã sớm liệu đến kết quả này.
- Cha xem đi.