Có thể thấy được, Lữ Văn tay cầm thực quyền ở nội chính, năng lượng lớn đến bao nhiêu.
- Hoặc là, trực tiếp một lần duy nhất giết chết Lữ Bất Phàm. Rất hiển nhiên, lúc này muốn lộng chết Lữ Bất Phàm, khả năng không lớn.
Trần Thanh Đế dương dương mi, nhìn Trần Chấn Hoa nói ra:
- Hoặc là, để cho Lữ Bất Phàm chút dơ bẩn trên đường nhân sinh, trở ngại con đường làm quan của hắn, thậm chí nửa bước khó đi.
- Lời này của con nói thật đúng là đủ hàm súc, giết chết Lữ Bất Phàm không phải khả năng không lớn, là một chút cũng không có.
Trần Chấn Hoa đương nhiên tinh tường:
- Bất quá, muốn lưu lại vết bẩn không thể xóa nhòa cho Lữ Bất Phàm, ngược lại là có thể làm được.
Dùng lực lượng của Lữ Văn, người bình thường muốn gây ra vết bẩn cho Lữ Bất Phàm, đó là không có khả năng. Bất quá, Trần Chấn Hoa là người nào?
Quân Thần a!
Trần gia là người nào? Đại lão trong quân đội a.
- Thanh Đế, Phong Nhiên bị giết, con ở thời điểm này thong suốt, coi như là một loại đền bù tổn thất của Thượng Thiên đối với cha.
Trần Chấn Hoa thở dài một hơi, lắc đầu cười khổ.
Biết rõ, Trần Phong Nhiên là bị Lữ Bất Phàm hạ lệnh giết, nhưng muốn báo thù cho Trần Phong Nhiên, cũng chỉ có thể kéo một kẻ chết thay.
Biệt khuất!
Trần Chấn Hoa cho tới bây giờ sẽ không có biệt khuất như vậy qua.
Cũng chính bởi vì con đường chính trị lục đục với nhau, Trần Chấn Hoa mới chọn tiến vào bộ đội. Hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của Trần lão gia tử.
Trần lão gia tử có bốn con trai, ba đứa con gái, chỉ có con thứ ba Trần Chấn Hoa cùng tiểu nữ nhi là hai người tòng quân. Những người khác, hoặc là theo chính trị, hoặc là theo thương gia.
Với tư cách nguyên lão trong quân, con cái của mình không muốn tong quân, ngẫm lại cũng là một loại bi ai.
Khá tốt, còn có Trần Chấn Hoa.
Cũng là bởi vì như thế, Trần lão gia tử đối với Trần Chấn Hoa tòng quân rất coi trọng, tuy Trần Chấn Hoa là lão Tam, lại trở thành Trần gia gia chủ.
Về phần tiểu nữ nhi, cái kia cuối cùng là con gái chi thân, sớm muộn gì cũng là người của người ta.
Bất quá, khá tốt chính là, Trần Chấn Hoa tòng quân đã trở thành Quân Thần duy nhất trong cả nước. Những con cái khác theo chính trị, theo thương gia được nước lên thì thuyền lên, cũng đều thành tựu không nhỏ, thật cũng không có diệt uy phong của lão Trần gia.
Tiểu nữ nhi, mặc dù không có lợi hại như Trần Chấn Hoa, nhưng cũng không yếu, tên tuổi cũng là rất vang dội.
- Giết con của ta, vô luận ta chán ghét chính trị như thế nào, nhưng Lữ gia cũng phải trả giá thật nhiều.
Quân Thần Trần Chấn Hoa này, cũng không phải là bùn nặn ra.
Trần Thanh Đế cười nhạt một tiếng, không nói gì, cũng không có ngăn cản.
- Thanh Đế, con cảm thấy những quân nhân kia như thế nào?
Trần Chấn Hoa không biết như thế nào, đột nhiên hỏi vấn đề này, hắn trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hỏi một Siêu cấp hoàn khố phá gia chi tử, việc ác bất tận, ngay cả một tiểu nữ tử cũng cưỡng gian không được, vấn đề như vậy, hỏi hắn không phải mình bị thần kinh sao?
Trần Thanh Đế, có thể biết cái gì?
Có lẽ là bởi vì, Trần Thanh Đế đột nhiên thông suốt, hơn nữa tang tử chi thống, Trần Chấn Hoa đối với Trần đại thiếu dấy lên hi vọng cùng khát vọng cực lớn.
Trần Chấn Hoa cứ như vậy hỏi ra rồi.
Trần Chấn Hoa bên trong phẫn nộ, không có lập tức đi tìm Lữ Văn, mà là hỏi vấn đề này, có thể thấy được, Trần Chấn Hoa là gấp cỡ nào.
Trần Phong Nhiên đã không còn, Trần gia chỉ có thể toàn bộ trông cậy vào Trần Thanh Đế rồi.
Mặc dù nói, đại ca, nhị ca của Trần Chấn Hoa đều có con trai, nhưng đều lựa chọn theo chính trị, thành tích cũng không tệ lắm. Trên cơ bản đã định, không có khả năng vào quân đội.
Về phần Tứ đệ, chỉ có hai đứa con gái, không có con trai.
Trần gia cuối cùng là quân nhân thế gia, vị trí gia chủ, không có khả năng lựa chọn trong chính trị a?
Cho dù Trần Chấn Hoa nguyện ý, không có ý kiến, Trần lão gia tử cũng sẽ cực lực phản đối.
- Có thể được cha phái tới nơi này, những quân nhân này, cả đám hẳn là bộ đội tinh anh, thậm chí là tinh anh trong tinh anh. Bất quá...
Trần Thanh Đế tiếng nói xoay chuyển, lắc đầu, mặt mũi tràn đầy khinh thường:
- Bọn hắn tuy là bộ đội tinh anh, nhưng gặp được cao thủ chân chính, cũng chỉ là chịu chết.
- Trước kia những thủ vệ bị giết, nghĩ đến cũng đều là tinh anh giải ngũ, kết quả như thế nào? Còn không phải một cái không thừa, tất cả đều bị giết sao?
Khinh thường trên mặt Trần Thanh Đế càng đậm.
- Chỉ là chịu chết?
Trần Chấn Hoa nhíu mày, nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Thanh Đế, khẩu khí của con thật lớn. Bọn hắn, tất cả đều là kiêu ngạo của cha, quân nhân kiêu ngạo của Hoa Hạ.
- Bọn họ là kiêu ngạo của cha, vậy Huyết Nhận kia lại tính toán cái gì
Trần Thanh Đế lắc đầu, bình thản nói:
- Mặc kệ Huyết Nhận của cha là cái gì, sức chiến đấu như thế nào. Nhưng mà, bọn hắn ngay cả tư cách tiến vào Huyết Nhận cũng không có.
- Nếu như con đoán không sai, thành viên Huyết Nhận cũng là từ trong bọn họ chọn lựa ra? Vì cái gì bọn hắn không bị chọn trúng? Bởi vì bọn hắn còn chưa đủ cố gắng, còn không được.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
- Nếu như bọn hắn thật sự đủ lợi hại, thật sự có thể trở thành kiêu ngạo của cha, Huyết Nhận sẽ không tồn tại.
- Bởi vì, những người này tất cả đều là thành viên Huyết Nhận, cũng không phải thành viên Huyết Nhận.
Trần Thanh Đế nói rất chậm, thanh âm cũng không lớn, mặc dù không có khinh thường gì, lại làm cho Trần Chấn Hoa lắc đầu không thôi, liên tục cười khổ.
- Xú tiểu tử, ngày mai cha ném ngươi vào Huyết Nhận, sau khi nhận thức Huyết Nhận là tồn tại dạng gì, xem con còn nói như thế nào.
Trần Chấn Hoa lắc đầu, đã đi ra biệt thự.