Cực Phẩm Tà Thiếu

chương 52: trùng hợp?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Muốn giải trừ hiểu lầm trước kia, phải có trao đổi mới được.

- Cái kia... Vậy được rồi.

Trần Hương Hương có chút không quá yên tâm, lại mở miệng nói:

- Ngươi về sau không cho phép tổn thương Tiểu Hắc, càng đừng đem Tiểu Hắc hầm cách thủy, hơn nữa mỗi lần trị liệu, ta phải có mặt. Chỉ cần ngươi đáp ứng ta những điều này, ta cho ngươi tiếp tục trị liệu Tiểu Hắc.

- Tốt, cứ dựa theo ngươi nói là được.

Trần Thanh Đế không hề nghĩ ngợi quyết đoán đáp ứng.

- Vậy được rồi, ngày mai ta lại mang Tiểu Hắc tới cho ngươi trị liệu.

Nói xong, Trần Hương Hương ôm Tiểu Hắc đang ngủ say, cao hứng rời khỏi phòng Trần Thanh Đế.

- Đại ca, ngươi nghỉ ngơi đi, ta cũng trở về phòng.

Trần Phong Nhiên mỉm cười, quay người ly khai, bất quá, trước khi rời đi, Trần Phong Nhiên liếc nhìn Trần Thanh Đế thật sâu.

- Tiểu Hắc lại bị Trần Thanh Đế trị liệu tốt, thật là quái sự.

Trần Phong Nhiên trở lại trong phòng, mày nhíu lại thành một đoàn:

- Ta muốn lợi dụng Tiểu Hắc hãm hại Trần Thanh Đế, hiện tại tốt rồi, ngược lại trợ giúp Trần Thanh Đế, để cho Trần Thanh Đế vì tiếp tục trị liệu Tiểu Hắc, mỗi ngày gặp mặt cùng tiểu muội, thật sự là thất sách. Ân? Đợi một chút...

- Trần Thanh Đế lợi dụng lý do trị liệu cho Tiểu Hắc, mỗi ngày gặp mặt tiểu muội?

Trần Phong Nhiên chấn động toàn thân, mồ hôi lạnh xoát xoát chảy xuống:

- Đây là trùng hợp? Hay là Trần Thanh Đế cố ý như thế?

- Hẳn là trùng hợp, Trần Thanh Đế hắn còn không có đầu óc kia.

Trần Phong Nhiên dùng sức lắc đầu, trên mặt tràn đầy xem thường:

- Nếu như hắn có tâm cơ này, những năm này làm sao có thể bị ta đùa xoay quanh, nhất định là trùng hợp.

- Coi như là trùng hợp, cũng quyết không thể để cho quan hệ bọn hắn cải thiện, phải nghĩ cách phá hư. Nếu như hai người bọn họ liên hợp cùng một chỗ, đến lúc đó người chết chính là ta rồi.

Nghĩ vậy, trong hai tròng mắt của Trần Phong Nhiên, hiện lên một đạo hàn mang:

- Nhất định phải nghĩ cách, làm tiểu muội cừu hận Trần Thanh Đế mới được.

Vô luận sự tình gì, chỉ sợ ngươi không nói, không giải thích, hơn nữa có người âm thầm châm ngòi, hãm hại, nếu không hiểu lầm kia tự nhiên sẽ được hóa giải.

Trần Hương Hương cùng Trần Thanh Đế, cũng là bởi vì không có hảo hảo nói chuyện với nhau, câu thông nhau, cho nên cuối cùng, thế như thủy hỏa, oán hận chất chứa quá sâu.

Phải biết rằng, mỗi lần Trần Hương Hương nhìn thấy Trần Thanh Đế, cái kia giống như nhìn thấy cừu nhân.

Vốn Trần đại thiếu cũng chẳng muốn giải thích, đồng dạng hắn cũng biết, giải thích cũng sẽ không có người tin tưởng. Dù sao, mình là dạng người gì, chính mình rõ ràng nhất, mà hắn cũng không quan tâm người khác nhìn ra sao.

Bất quá, Trần Thanh Đế hôm nay sẽ không ngồi chờ chết, chịu tiếng xấu thay cho người khác. Chưa làm qua là chưa làm qua, ai cũng đừng nghĩ hãm hại hắn.

Chỉ là lúc trước một mực tìm không thấy cơ hội trao đổi, hiện tại có Tiểu Hắc làm cầu nối, cơ hội để Trần Thanh Đế câu thông cùng Trần Hương Hương đã có.

Mà Trần Thanh Đế câu thong, trao đổi cùng Trần Hương Hương, đây tuyệt đối là Trần Phong Nhiên không nguyện ý chứng kiến nhất.

Dù sao quan hệ của Trần Thanh Đế cùng Trần Hương Hương đến tình trạng này, ngoại trừ bản thân Trần đại thiếu có quan hệ nhất định ra, ‘công thần’ lớn nhất chính là Trần Phong Nhiên.

- Lúc này Tiểu Hắc trúng độc, dùng tính cẩn thận của Trần Phong Nhiên, dùng độc dược có lẽ khắp nơi đều có bán. Muốn từ độc dược chứng minh hạ độc Tiểu Hắc là Trần Phong Nhiên, tính khả năng không lớn.

Trần Thanh Đế âm thầm nhẹ gật đầu:

- Bởi vậy, không cần phải ở ngay lúc này, để tránh đánh rắn động cỏ.

- Lần này Trần Phong Nhiên không làm gì được cũng không có gì, không nóng nảy.

Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt:

- Bước đầu tiên của ta đã thành công, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Trần Phong Nhiên tất sẽ cản trở, tiếp tục hãm hại ta, chỉ cần hắn ra tay, ta sẽ có cơ hội.

- Trần Phong Nhiên, ngươi ra chiêu đi, số lần ngươi ra tay càng nhiều, cơ hội để cho ta bắt được tận tay lại càng lớn.

Vẻ mặt Trần Thanh Đế chờ mong:

- Trần Phong Nhiên, kế tiếp ngươi định hãm hại ta như thế nào? Ta thật sự rất chờ mong.

Trần Thanh Đế đương nhiên không sợ Trần Phong Nhiên ra tay hãm hại hắn, sợ là sợ Trần Phong Nhiên không động thủ.

Chỉ có động thủ, mới có thể phát hiện sơ hở, bắt lấy tận tay.

Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế không tiếp tục nghĩ, chỉ là hít sâu một hơi, một lần nữa ngồi ở trên giường, hai tay nâng Càn Khôn Đỉnh lên, cẩn thận quan sát.

- Ngoại bộ Càn Khôn Đỉnh không có bất kỳ tổn hại, nhưng khí tức lại trở nên yếu ớt, hẳn là bên trong xuất hiện vấn đề. Bất quá, hiện tại tu vi ta quá yếu, căn bản là nhìn không ra vấn đề, nên giải quyết như thế nào đây?

Trần Thanh Đế lắc đầu, thầm nghĩ:

- Được rồi, nghĩ nhiều như vậy làm gì, trước nhận chủ nói sau, cũng không biết, còn có thể nhận chủ thành công hay không.

Trần Thanh Đế cắn nát đầu ngón tay của mình, thúc dục linh khí trong cơ thể, bức ra hai giọt tinh huyết, nhỏ ở trên Càn Khôn Đỉnh.

Nhận chủ, không chỉ là nhỏ máu đơn giản như vậy, phải dùng linh khí bức ra tinh huyết mới được. Nếu như hiện tại Trần Thanh Đế không có tu vi gì, chính là một người bình thường, căn bản là không cách nào nhận chủ.

- Khá tốt, có thể nhận chủ.

Nhìn hai giọt tinh huyết, thời gian dần qua bị Càn Khôn Đỉnh hấp thu, Trần Thanh Đế thở dài một hơi. Nếu là vì nguyên nhân tổn hại, ảnh hưởng nhận chủ, vậy cũng phiền toái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio