Như Trần Phong Nhiên, bối cảnh thuộc loại trâu bò, thành tích lại tốt, ở bên trong Trung Y học viện, thật sự là không gặp nhiều lắm.
- A, các ngươi đi đi, không cần phải xen vào ta.
Đang khi nói chuyện, Trần Hương Hương đem ánh mắt rơi vào Tiểu Hắc trong ngực Trần Thanh Đế:
- Cái kia... Có thể trả Tiểu Hắc lại cho ta không?
- Ách? Không có vấn đề.
Trần Thanh Đế ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thì oán thầm không thôi: Nha, cũng không phải ca ca ta ôm Tiểu Hắc không thả, là Tiểu Hắc không đi. Ngươi xem lời này của ngươi nói, giống như ca ca ta giành chó với ngươi vậy.
- Tiểu Hắc, bảo vệ tốt tiểu muội, biết không.
Trần Thanh Đế oán thầm không thôi, giao Tiểu Hắc cho Trần Hương Hương, hơn nữa nhắn nhủ nói:
- Ngươi bảo vệ tiểu muội không tốt, về sau đừng nghĩ để cho ta đấm bóp ngươi.
Mát xa?
Cái gọi là mát xa, đương nhiên không chỉ là mát xa đơn giản như vậy, mà là thời điểm Trần Thanh Đế mát xa, đem linh khí rót vào trong cơ thể Tiểu Hắc, vì nó chải vuốt mà thôi.
- Tăng thêm...
Tiểu Hắc rất là không nỡ nhìn Trần Thanh Đế thấp giọng kêu hai tiếng, tùy theo, một đầu chui vào trong ngực Trần Hương Hương, không hề ngoi đầu lên, hình như là hờn dỗi Trần Thanh Đế.
Nhìn thấy một màn này, Trần Hương Hương trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được. Cái này... Tiểu Hắc cũng quá... Quá nhân tính hóa đi à nha?
Đợi cho Trần Hương Hương ly khai, Trần Thanh Đế mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Phong Nhiên nói:
- Phong Nhiên, ta nghe nói trường đại học này, còn cần lựa chọn chuyên nghiệp, ngươi định lựa chọn ngành nào?
- Em định lựa chọn tài chính quản lý, anh thì sao?
Trần Phong Nhiên chi tiết hồi đáp, nhưng mà, trong lòng của hắn lại rất khinh bỉ Trần Thanh Đế.
Nghe nói đại học còn lựa chọn chuyên nghiệp?
Ngươi bao lâu không có đi học? Ách? Bề ngoài giống như thằng này căn bản là chưa đi đến cửa trường mấy lần, nhưng, coi như là như thế, chẳng lẽ ngay cả một điểm thưởng thức cũng không có sao?
- Ta... Ngươi đi trước đi, ta tiếp điện thoại.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, nhìn điện thoại biểu hiện một dãy số lạ lẫm, nhịn không được thầm nghĩ:
- Cái điện thoại này, là Phong Nhiên mới giao cho ta, ai biết dãy số này nhỉ?
- Ngươi tốt.
Sau khi tiếp thông điện thoại, Trần Thanh Đế rất là lễ phép vấn an, bất quá, rất nhanh hắn nhíu mày:
- A, tốt.
Lập tức, Trần Thanh Đế liền cúp điện thoại.
- Đại ca, là ai điện thoại cho anh vậy?
Trần Phong Nhiên nhịn không được hỏi.
- Ta cũng không quá rõ ràng, hắn nói hắn là lão hiệu trưởng, là cái gì Mã gia gia, Mã Quan Thiên.
Trần Thanh Đế lắc đầu, nói ra:
- Còn nói muốn gặp ta, bảo ta đi tìm hắn.
- Lão hiệu trưởng? Mã Quan Thiên?
Trong lòng Trần Phong Nhiên run lên, nghẹn ngào hoảng sợ nói:
- Đại ca, anh nói là, Mã gia gia muốn gặp anh? Bảo anh đi tìm người?
- Đúng, làm sao vậy?
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, tâm niệm vừa động, ngạo khí nghiêm nghị, lại mang theo ý tứ thăm dò hỏi:
- Chẳng lẽ Mã Quan Thiên này, là nhân vật rất giỏi gì hay sao?
Trong trí nhớ mà Trần Thanh Đế tiếp thu, còn thật không có nhân vật như Mã Quan Thiên. Nếu thật là nhân vật ngưu bức gì, mà Trần đại thiếu lại không biết, đây tuyệt đối là hai người không có tư cách biết nhau, là cái dạng nước tiểu không thể đến trong bầu kia.
Người như vậy, tìm Trần Thanh Đế hắn có lẽ sẽ không là chuyện gì tốt.
Chỉ là Trần Thanh Đế nào biết đâu rằng, vốn là Trần đại thiếu cơ hồ không có đến trường, mà Mã Quan Thiên lại là một nhân vật cao cấp như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi. Hơn nữa, Trần đại thiếu ngoại trừ đua xe, đấu cẩu, làm một ít sự tình ngang ngược bá đạo ra, những chuyện khác hắn đều thờ ơ.
Vì thế, Trần đại thiếu không biết Mã Quan Thiên tồn tại, cũng là rất bình thường.
- Cái gì nhân vật rất giỏi?
Trần Phong Nhiên hít sâu một hơi, nói ra:
- Mã gia gia là Thái Sơn Bắc Đẩu của Trung y giới, đại ca, anh nói người có phải là nhân vật rất giỏi hay không?
- A, lợi hại như vậy sao.
Trần Thanh Đế tâm niệm vừa động, hỏi:
- Phong Nhiên, ta xem ngươi thật giống như cùng hắn rất quen thuộc, có phải các người rất quen thuộc hay không?
- Ta ngược lại là muốn quen thuộc cùng hắn, bất quá, coi như là muốn gặp hắn một lần, cũng rất khó.
Trần Phong Nhiên thở dài một tiếng, nói ra:
- Cũng như lúc trước, thời điểm anh nằm viện, Mã gia gia đến khám và chữa bệnh cho anh, ta mới may mắn gặp mặt một lần mà thôi.
- Hắn thay ta trị liệu qua?