Cực Phẩm Tà Thiếu

chương 8: lật sách

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Tĩnh Nhu mặt ngọc xoát thoáng một phát, đỏ lên không thôi:

- Mình đang suy nghĩ cái gì vậy, Đồ Thư quán lớn như vậy, tại sao có thể có loại sách nầy. A, mình sắp điên rồi.

Dùng bản tính của Trần Thanh Đế, tiến nhập Đồ Thư quán khẳng định không có chuyện tốt lành gì, nhưng ở Đồ Thư quán có thể làm gì a. Lâm Tĩnh Nhu nghĩ tới, đương nhiên là sách vở đồi trụy kia.

- Lái xe, bao nhiêu tiền?

Lâm Tĩnh Nhu cảm giác mặt ngọc của mình bị phỏng, không dám tiếp tục nghĩ tiếp, lập tức lựa chọn xuống xe, bất quá, mặt của nàng trở nên đỏ hơn. Nha đầu này phát hiện mình không mang tiền.

Lâm Tĩnh Nhu là đi tập thể dục, nên mang tiền theo làm gì? Hơn nữa, nha đầu này bình thường cũng không có mang tiền mặt, tất cả đều là quét thẻ.

- Bốn mươi tệ.

Trung niên tài xế mặt mỉm cười nói.

- Chú à, con... Con quên mang tiền theo.

Lâm Tĩnh Nhu đỏ mặt không thôi, nàng lớn như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ vì tiền phát sầu qua, cho tới bây giờ cũng không thiếu tiền xài:

- Chú chờ cháu thoáng một phát, cháu đi lấy ngay.

Lâm Tĩnh Nhu rất nhanh chạy vào Đồ Thư quán, thời điểm nhìn thấy Trần Thanh Đế, lập tức cao hứng không thôi. Cho tới bây giờ Lâm Tĩnh Nhu không nghĩ tới sẽ có một ngày, bởi vì có thể nhìn thấy Trần Thanh Đế mà cao hứng, hưng phấn.

- Trần Thanh Đế, cho ta bốn mươi tệ.

Lâm Tĩnh Nhu một phát bắt được Trần Thanh Đế ra lệnh. Bất quá, bên trong thanh âm của nàng, lại tràn đầy ngượng ngùng, xấu hổ.

- Bốn mươi tệ? Ngươi đường đường là Lâm gia đại tiểu thư, lại hướng ta xin bốn mươi tệ?

Trần Thanh Đế nhíu mày lại, bình thản nói:

- Thật đáng tiếc, ta không có.

Trần Thanh Đế hoàn toàn chính xác là không có tiền.

Đừng nói là không có, cho dù có, dùng thái độ hiện tại của Lâm Tĩnh Nhu, Trần Thanh Đế cũng sẽ không cho. Mẹ nó, ca ca ta không nợ ngươi, hướng ca ca mượn tiền lại dùng khẩu khí như ra lệnh, ca ca ta dựa vào cái gì cho ngươi?

Bất quá, nếu như đổi lại là Trần đại thiếu trước kia, cho dù không có tiền, cũng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất kiếm ra. Có thể có cơ hội nịnh nọt Lâm Tĩnh Nhu, đây chính là có thể ngộ nhưng không thể cầu.

Đáng tiếc...

Trần Thanh Đế này đã không phải Trần Thanh Đế kia rồi.

- Trần Thanh Đế, ngươi... Ta...

Lâm Tĩnh Nhu mặt ngọc càng đỏ hơn, tức giận dậm chân, lập tức ở trong tiệm sách, đã trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

- Ngươi ta cái gì, đã nói không có.

Trần Thanh Đế mặc kệ Lâm Tĩnh Nhu, quay người liền đi đến dãy sách khác, trực tiếp bỏ qua Lâm Tĩnh Nhu.

- Chị Tĩnh Nhu, nơi này ta có tiền mặt.

Trần Phong Nhiên ở một bên liên tục móc ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn nhất, ân cần đưa tới trước mặt Lâm Tĩnh Nhu.

Đối mặt Trần Phong Nhiên nịnh nọt, nhìn xem mấy tờ tiền trong tay Trần Phong Nhiên, Lâm Tĩnh Nhu đột nhiên cảm giác dị thường chướng mắt, rất là châm chọc, bất quá tài xế taxi còn đang chờ bên ngoài.

- Hừ!

Lâm Tĩnh Nhu hừ lạnh một tiếng, cầm tờ một trăm đồng, căn bản là không liếc nhìn Trần Phong Nhiên, quay người rời khỏi Đồ Thư quán.

Nhìn bóng lưng Lâm Tĩnh Nhu ly khai, ở chỗ sâu trong hai con ngươi của Trần Phong Nhiên, cất dấu một tia dữ tợn chi sắc, cũng pha lấy dục vọng chiếm hữu nóng bỏng.

Che dấu vô cùng tốt, rất sâu.

Một phút đồng hồ sau, Lâm Tĩnh Nhu nổi giận đùng đùng đi đến, trước mắt Trần Phong Nhiên nhất thời sáng ngời, khuôn mặt tươi cười nghênh đón.

- Trả lại cho ngươi!

Lâm Tĩnh Nhu nhìn cũng không có nhìn Trần Phong Nhiên, chỉ đem tờ một trăm tệ trong tay ném cho Trần Phong Nhiên, sau đó nổi giận đùng đùng đi đến bên cạnh Trần Thanh Đế.

Thời điểm Lâm Tĩnh Nhu cầm tiền đi ra ngoài trả tiền xe, thình lình phát hiện lái xe đã không còn, lại thấy được nữ giúp việc cùng nàng đi tập thể dục. Hiển nhiên, tiền xe đã được nữ giúp việc trả rồi.

Như vậy cũng tốt, Lâm Tĩnh Nhu cũng không muốn dùng tiền của Trần Phong Nhiên, thiếu nợ nhân tình của Trần Phong Nhiên.

Thời điểm Lâm Tĩnh Nhu vọt tới bên người Trần Thanh Đế, vừa muốn nổi giận, tức giận mắng hoặc là đánh Trần Thanh Đế một chầu, nàng liền ngây ngẩn cả người, miệng nhỏ đáng yêu cũng đã lớn thành hình chữ O.

Chỉ thấy trong tay Trần Thanh Đế cầm lấy một cuốn sách giới thiệu các loại thảo dược, ánh mắt của Trần Thanh Đế đặt ở trên cuốn sách, rất là chăm chú. Nếu như không phải tốc độ lật sách của Trần Thanh Đế thật sự là quá nhanh, dùng bộ dáng chăm chú của hắn, Lâm Tĩnh Nhu thật đúng là sẽ cho rằng Trần Thanh Đế lãng tử hồi đầu, bỏ tà quy chỉnh đó chứ.

Chỉ là, hiện tại Trần Thanh Đế không phải đang đọc sách a, rõ ràng là lật sách, còn phi thường chăm chú.

Một cuốn sách giới thiệu thảo dược ở trong tay Trần Thanh Đế, không đến một phút đồng hồ đã xem xong. Mà Trần Thanh Đế lại vui vẻ không biết mỏi mệt, bỏ cuốn sách trong tay lại giá sách, tiện tay lại rút ra một bản, tiếp tục lật.

Y nguyên rất chăm chú, rất nhanh chóng!

- Hắn tới nơi này khẳng định không có chuyện tốt, hiện tại phát hiện ta đi theo, cho nên mới làm ra vẻ đang đọc sách. Được rồi, cho dù ngươi làm ra vẻ, cũng nên làm giống một chút chứ, đọc sách như vậy, ngươi lừa gạt quỷ sao.

Lâm Tĩnh Nhu trợn trắng mắt, vẻ mặt khinh bỉ, đồng thời cũng rất hối hận:

- Nếu như lúc ra cửa mình mang tiền mặt, khẳng định hắn không phát hiện được mình, như vậy mình có thể biết rõ hắn đến cùng đang định làm cái gì rồi. Ân, về sau đi ra ngoài nhất định phải mang tiền mặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio