Ngọc Nhi không yên tâm:
- E không hay, nếu làm Vương Mông nổi khùng lên thì sao?
Trừ để xả hận cho Đường Lễ Chi, Đường Kính Chi làm thế tất nhiên có dụng ý khác:
- Nay Đường gia và Vương Mông đã ở thế ngươi sống ta chết rồi, hơn nữa sau chuyện này, cả hai bên đều đã rõ điều đó, nếu ta không chiêu đãi thằng nhãi họ Vương kia cho tử tế, Vương Mông còn tưởng Đường Kính Chi ta dễ bắt nạt.
- Được!
Ngọc Nhi hiểu ra, tướng công thư sinh muốn cảnh cáo Vương Mông để hắn kiêng kỵ, lần sau không nếu còn dám ra tay với Đường gia thì phải tính xem có bị Đường gia cắn trả không đã.
Kẻ địch là con cừu có thể tùy tiện đá đít, nhưng nếu là rắn độc thì sao?
Hai người bàn bạc thêm một hồi thì tới giờ ăn, Đường Kính Chi lo cho lão thái quân liền rời đi, Ngọc Nhi thì chuẩn bị liên hệ với ám vệ.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, cho dù Đường lão thái quân thường ngày tim rắn nhưu thép, nhưng khi nhìn thấy cháu mình như thế cũng phải bật khóc, Đường Kính Chi tới nơi khuyên mãi bà mới chịu về.
Về tới tiểu viện Đường lão thái quân khó ở, không ăn được gì cả, Đường Kính Chi liền cùng Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương trở về.
Trên đường trở về, Lâm Úc Hương không nhịn được nói:
- Nhị gia, kẻ gian thật tàn nhẫn, sao đánh Tam gia thành ra như thế được.
Cho dù trước kia Chu Quế Phương và Đường Lễ Chi quan hệ cực tệ, nhưng giờ nàng đã là bình thê của Đường Kính Chi, con người ta khi ở trên người thường dễ tha thứ cho người khác, vả lại nhìn thấy Đường Lễ Chi bị quân băng trắng toàn thân, mặt mày xưng tím không còn ra dạng người cũng phẫn nộ:
- Đúng thế, bọn chúng đúng là đám vô nhân tính ... Nhị gia, người tìm ra hung thủ chưa?
Đường Kính Chi vẫn chưa muốn cho các nàng biết chuyện tranh đấu với Vương Mông, nếu không các nàng ngồi nhà chỉ thêm lo lắng vô ích, trâm ngâm một chút rồi nói:
- Tạm thời còn chưa.
Lâm Úc Hương hỏi lại một câu rất sắc:
- Ồ, vậy vì sao bọn chúng lạ chịu thả Tam đệ?
- Chuyện này ... Mặc dù chưa tra ra thân phận kẻ xấu, nhưng đã có manh mối, hẳn là bọn chúng sợ Đường gia tra tới bọn chúng cho nên mới vội thả người.
Đường Kính Chi liền đem chuyện hai tên gia đinh câu kết với người ngoài kể ra.
Hai nàng không nghĩ còn liên quan tới nô tài trong nhà, phen này thế nào cũng có không ít hạ nhân vô tội bị liên lụy, nói không chừng lão thái quân sẽ đánh chết mấy người để xả hận.
Đường Kính Chi nhìn ra hai nàng lo lắng, nhưng không nói gì, nếu như Đường lão thái quân hạ lệnh đánh chết mấy hộ vệ canh cổng thì y không khuyên, nếu không phải vì chúng thất chức hai tên gia đinh kia không thể câu kết với người ngoài, cũng không thể bỏ trốn, nay tình hình Đường gia như thế, không phải răn đe làm gương cho kẻ khác, tránh chuyện tương tự xảy ra.
Về tiểu viện, một đêm bình lặng trôi qua.
Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa ló dạng, Đường Kính Chi đã thức dậy đi luyện võ, gần đây y không ném phi châm vào tượng gỗ đứng im nữa mà Ngọc Nhi treo tượng lên cây cho y tập, bất ngờ là tượng gõ đu qua đu lại vậy mà thành tích của Đường Kính Chi không sụt giảm chút nào, thậm chí còn tăng lên, tuy ném trung huyệt đạo thì chưa thể, nhưng ít nhất ném mũi châm cũng mũi là trúng vào tượng gỗ rồi.
Đường Kính Chi cảm thấy tượng gỗ đu qua đu lại thế này dễ ném hơn, để tượng gỗ đứng im y lại khó tập trung, nhìn một lúc cảm cái tượng nó lay động vậy.
Nghe y kể thế Ngọc Nhi không nói gì, nhưng rõ ràng một lần nhìn y ném phi châm nàng đứng sau lưng lẩm bẩm :” Quái nhân!”
Tập luyện buổi sáng xong Đường Kính Chi cùng Ngọc Nhi và một đám hộ vệ phóng ngựa tới thành đông, vừa rời khỏi cổng thành không lâu thì đã thấy phía trước có đám đông lớn tụ tập.
Đám người này có nha dịch, có công sai, có gia đinh áo xanh mũ nồi, bắt mắt nhất là một người mặc quan bào hoa lệ, hai mắt phun ra lửa, Vương Mông.
Nghe tiếng vó ngựa, Vương Mông quay lại nhìn, thấy Đường Kính Chi, sắc mặt đại biến.
Ngọc Nhi ghé tai Đường Kính Chi nói nhỏ:
- Nhị gia, hôm qua thiếp hạ lệnh cho ám vệ chiêu đãi Vương nhị công tử thật ân cần, sau đó sáng nay "tiễn" hắn tới cổng thành đông.
Đường Kính Chi khẽ gật đầu, hai chân kẹp bụng ngựa, đi thẳng tới trước mặt Vương Mông:
- Vãn bối bái kiến Vương đại nhân, đại nhân đúng là viên quan tốt cần chính yêu dân, mới sáng sớm ngày ra đã đích thân rời thành làm việc rồi, bội phục, bội phục!
Y cũng chẳng thèm cưỡi ngựa, chỉ tùy ý chắm tay một cái, giọng thì ngọt nhạt châm chọc thấy rõ.
- To gan, thấy Vương đại nhân vì sao không xuống ngựa hành lễ!
Sáng sớm hôm nay quân sĩ gác cổng phát hiện ra Vương nhị công tử đầu tiên, là kẻ quản lý thủ thành nên Trương Tú phải bò khỏi giường ấm của tiểu thiếp tươi trẻ tới đây xử lý công việc, lòng vốn đã khó chịu, lúc này thấy Vương Mông mặt mày tím tái, rống lên:
Đường Kính Chi là cử nhân là quan dự bị gặp quan không phải xuống ngựa, xuống ngựa phép tắc lịch sử không phải là điều bắt buộc, lúc này y thèm vào lịch sự với Vương Mông, chẳng để Trương Tú vào mắt, vẫn nhìn Vương Mông nói:
- Đường mỗ hôm qua nghe nói Trịnh công tử của phủ Tuyên Uy tướng quân mua mảnh đất hoang phía hạ du cũng định khai hoang đào kênh, tạo phúc cho bách tính, cho nên không dám chậm trễ, định tới sớm để giám sát, sớm ngày hoàn thành công trình, không thể chậm trễ.
Bị miệt thị Trương Tú cực kỳ tức giận, nhưng nghe thấy Trịnh phủ cũng bị kéo vào chuyện khai hoang thì kinh hãi tới cứng họng.
Vương Mông càng râu tóc run rẩy, hai nắm tay dấu trong ống tay áo siết chặt, chỉ hận không thể xông tới đấm Đường Kính Chi một trận.
Vốn thấy con cưng bị Đường gia đánh xong ném ra cổng thành như chó hoang, mất hết thể diện, định bất chấp tất cả hạ lệnh bắt lấy Đường Kính Chi, nhưng nghe câu đó thì run sợ không dám phát mệnh lệnh nữa.
Trước kia Đường gia và Trịnh gia tuy có giao tình, nhưng chút ân tình bề ngoài chẳng thể vững chắc, nếu hắn quyết hạ Đường gia, có Điền Cơ ra mặt, Trịnh gia chưa chắc đã giúp Đường gia, nhưng giờ thì khác rồi, hai nhà hiện đã có quan hệ lợi ích.
Hắn lăn lộn quan trường, càng coi trọng chữ lợi ích hơn bất kỳ ai.
Huồng hồ hiện thế cục bất ổn, quốc khố trống không, Trịnh gia đang lo cuống lê vì chuyện quân lương cho mười vạn quân, nếu hắn chặn đường phát tài của người ta, người ta không đánh tận tới nhà mới quái.
Lúc bấp bênh loạn lạc thế này Trịnh gia có quân đội trong tay, hiện nhiên còn có thế hơn Điền Cơ vài lần.
Cho nên lúc này ngàn vạn lần không thể đắc tội với Trịnh gia được.
Đồng thời hắn cũng hối hận, sao lúc nghe tin Đường gia khai hoang chỉ biết tức giận, không nghĩ tới mảnh đất hoang hạ du chứ, nếu mình cướp lấy trước thì Trịnh gia và Đường gia lấy đâu ra mối quan hệ chắc chắn này?
Nhìn mặt Vương Mông âm u biến đổi bất định, nhưng lại không dám làm gì mình cả, Đường Kính Chi hả hê lắm, khi cưỡi ngựa đi sát qua Vương Mông, đột nhiên cúi xuống, nói nhỏ một câu khiến toàn thân Vương Mông run rẩy:
- Lần này con ngươi chịu khổ thay ngươi, lần sau nói không chừng tới lượt ngươi đấy.
Dứt lời vung roi quất ngựa phóng thẳng về phía mảnh đất hoang.
Cho tới khi Đường Kính Chi đã đi xa Vương Mông mới quay người lại, do động tác quá mạnh, người lảo đảo, nếu không phải có hạ nhân ở bên đỡ lấy thì chắc chắn đã ngã xuống đất.
"Ngông công, quá ngông cuồng! Thằng nhãi con mày dám à?" Vương Mông giơ tay run rẩy chỉ về phía bóng lưng Đường Kính Chi, muốn chử mắng mà không phát ra được câu nào, lửa giận xộc lên đầu không chỗ phát ra, mắt tối xầm lại ngã thẳng xuống, đám người bên cạnh hoàng hồn cuống cuồng đỡ dậy.