- Giả thúc, cháu cho rằng tính tình con người sẽ theo tuổi tác tăng lên mà dần trở nên trầm ổn, hơn nữa Lâm đại ca trước giờ chưa từng tự chủ quản lý chuyện làm ăn, huynh ấy ít va chạm, cho nên mới bộp chộp, đây cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Đường Kính Chi cân nhắc từ ngữ nói:
- Lâm đại ca rất thông minh, chẳng qua không được cuộc sống rèn luyện, sau này thúc làm việc đưa huynh ấy đi theo nhiều hơn, giao cho huynh ấy việc từ nhỏ nhặt trước, chỉ bảo huynh ấy, nhất định sau này hai vai huynh ấy có thể gánh được trời.
Giả Nam Sơn nghe những lời an ủi này tâm tình chuyển biến tốt hơn một chút, tam gạt chuyện nhi tử sang bên, hỏi:
- Hôm nay cháu tới nhà ta là có chuyện muốn bàn phải không?
- Vâng ạ.
Đường Kính Chi thì lại có suy nghĩ khác:
- Hôm nay cháu tới đây đúng là có chuyện muốn thương lượng với Giả thúc, có điều chuyện này tạm gác đấy đã .. Cháu thấy cứ giải quyết chuyện Lâm đại ca trước, chuyện cháu định nói có liên quan tới nữ tử thanh lâu tên Đỗ Thi Thi kia, xin thúc bình tĩnh, đừng nổi giận vội.
Vừa nghe tới hai chữ thanh lâu thì sắc mặt Giả Nam Sơn đã trở nên khó coi rồi, có điều thân phận Đường Kính Chi không tầm thường, ông phải cố áp chế lửa giận trong lòng, không nói một lời, chỉ gật đầu rất miễn cưỡng.
- Vừa rồi, cháu tới hậu viện thăm Lâm đại ca, có nói với huynh ấy, nếu như huynh ấy đồng ý một điều kiện, cháu sẽ thuyết phục Giả thúc mua Đỗ Thi Thi về ...
Mới nghe tới đó thôi sắc mặt Giả Nam Sơn đã đại biến, vỗ mạnh bàn làm ấm chén rung rinh, quát lớn:
- Không thể, lão phu tuyệt đối không đồng ý chuyện này.
- Giả thúc, người bớt giận đã, người biết điều kiện cháu bắt Lâm đại ca phải đồng ý là gì không?
- Là gì cũng không được.
Giả Nam Sơn mặt hầm hầm, quay đầu sang một bên, trong mắt ông nhất định là hai đứa này quan hệ rất tốt, cho nên Đường Kính Chi mới nói giúp cho nhi tử của mình.
Đường Kính Chi không để ý tới thái độ ác liệt của Giả Nam Sơn, dù sao ai gặp chuyện này cũng tức xì khỏi, y thong thả cầm chén trà lên uống cho nhuận cổ họng mới tiếp tục:
- Điều kiện cháu bắt huynh ấy chấp thuận là từ nay về sau không được tới thanh lâu kỹ viện nữa.
- Cái gì?
Giả Nam Sơn quay ngoắt lại, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhi tử mình mà chịu đồng ý từ nay không bước chân vào thanh lâu kỹ viện nữa?
Vì chuyện này trước kia ông đánh cho đứa con không có ý chí tiến thủ đó không biết bao lần mà kể nhưng hiệu quả lại chẳng được là bao.
Sau mỗi trận đòn Giả Lâm ngoan ngoãn một thời gian, nhưng vài ngày là nó lại chứng nào tật đấy.
- Hiền chất, nó chịu thật sao?
Đường Kính Chi gật đầu khẳng định.
Giả Nam Sơn trước tiên là mừng rỡ nhưng chẳng mấy chốc làm trầm ngâm:
- Thằng nghiệt chướng đó nuốt lời thì sao?
- Nếu như Giả thúc vẫn như trước kia mặc cho huynh ấy nhàn nhã rảnh rỗi lang thang suốt ngày thì đoán chừng chỉ mấy ngày là huynh ấy nuốt lời ngay, vì huynh ấy quá buồn chán. Có điều nếu sau này thúc thường xuyên đem huynh ấy theo bên cạnh, dạy huynh ấy kinh doanh ra sao, xem sách thế nào, phải quan hệ với người khác ... Có chuyện để làm, bận rộn rồi, huynh ấy dần dần sẽ chuyển biến, không bước chân vào thanh lâu nữa.
Đường Kính Chi kiên nhẫn khuyên nhủ:
Giả Nam Sơn nghe thấy cũng có lý, nói:
- Vậy ta không bỏ tiền mua nữ tử thanh lâu kia về, mà từ ngày mai liền mang nó theo người, hết lòng dạy bảo thì cháu thấy thế nào.
Lắc đầu, Đường Kính Chi phủ quyết:
- Nếu thúc làm như thế, Lâm đại ca nhất định vì đánh cược thua người ta mà oán trách thúc, trong lòng uất ức, làm sao huynh ấy nghe thúc được? Giả thúc, thứ cho cháu vô lễ hỏi người một câu, thúc cũng là nam nhân, nếu như có người làm mất mặt thúc thì thúc sẽ làm thế nào?
Thực ra Giả Nam Sơn đã có chút động lòng rồi, trong mắt ông ta thì lượng bạc không là gì cả:
- Cháu nói có lý lắm, có điều ta vẫn cứ lo nó nói lời không giữ lời, đợi ta mua nữ tử thanh lâu đó vè, chẳng được mấy ngày nó lại chạy tới mấy chồn tường hoa ngõ liễu đó.
- Giả thúc, Lâm đại ca đã không còn nhỏ nữa rồi, thúc cứ tin huynh ấy một lần xem, để huynh ấy tự gánh vác một cửa hiệu chẳng hạn, như thế trên người có áp lực, tất nhiên huynh ấy sẽ nỗ lực tiến thủ.
Giả Nam Sơn gật gù:
- Ý cháu là coi nó như một người trưởng thành thực sự?
- Đúng là, ý cháu đúng là như thế! Trừ chuyện tự quản lý cửa hiệu ra thúc còn phải cố kỵ thể diện cho huynh ấy một chút, đừng hơi một chút là đánh là mắng huynh ấy, sau này huynh ấy kế thừa vị trí của thúc, thúc ngàn vạn lần đừng để chuyện này làm mất mặt huynh ấy, nếu không chẳng biết có bao nhiêu người cùng trang lứa lấy huynh ấy ra làm trò đùa.
Cầm chén trà lên, Giả Nam Sơn vừa uống vừa nghĩ những lời Đường Kính Chi nói.
- Thực ra tất cả những điều cháu vừa nói đều là những chuyện bản thân cháu đã trải qua, thúc cũng biết đấy phụ mẫu cháu mất sớm, trong nhà chỉ có một nãi nãi, cháu bỏ quan đồ, gánh lấy chuyện kinh doanh trong phủ là vì cảm nhận được áp lực trên vai, từng bước vừa học vừa làm, rồi cũng qua được.
Đường Kính Chi nói hết sức chân thành, Giả Lâm là bằng hữu duy nhất của y, y thực lòng muốn tốt cho Giả Lâm.
Giả Nam Sơn sao không hiểu tâm ý của Đường Kính Chi, ông không do dự nữa, vỗ đùi cao giọng tuyên bố:
- Được, thúc nghe cháu một lần. Kính Chi, ta đi lấy ngây phiếu cho Lâm Nhi, còn nữa, cháu muốn để nó độc lập xử lý công việc để nó thấy được áp lực và trách nhiệm? Lần này chuyện cháu tới Giả phủ, ta giao cho nó phụ trách, cháu cần gì cứ trao đổi trực tiếp với nó là được.
Giả Nam Sơn dứt lời liền hấp tấp rời đại sảnh.
Tới khi Đường Kính Chi quay trở lại phòng Giả Lâm, đem chuyện cha hắn đồng ý bỏ tiền cho hắn mua Đỗ Thi Thi về, Giả Lâm mừng phát điên quên cả cái mông bị thương nhảy cẫng lên, sau đó đau đớn nằm xuống, nhưng hai mắt vẫn sáng rực vì vui mừng:
- Kính Chi, lần này may nhờ có đệ đấy, lát nữa chúng ta cùng tới Lưu Yên Các mua người, để xem ta chọc tức con rùa họ Vưu kia ra sao.
- Đệ thì khỏi ...
Đường Kính Chi không hứng thú tới những chốn như thế:
Nhưng y chưa nói hết, Giả Lâm đã vội vàng nói:
- Không được, Kính Chi, đệ nhất định phải đi với ta, nếu không dù trong tay vi huynh có cả đống bạc cũng không mua được Đỗ Thi Thi.
Đỗ Thi Thi là nha hoàn thiếp thân của Đỗ Phiêu Phiêu, nếu như Đỗ Phiêu Phiêu không gật đầu, không ai dám làm chủ bán Đỗ Thi Thi cho Giả Lâm, có lẽ trong mắt nhiều người nàng chỉ là nữ tử phong trần, là đồ chơi cho nam nhân tiết dục, nhưng ở Lưu Yên Các, địa vị của đệ nhất hoa khôi là cực cao.
- Kính Chi, đệ không thích chốn phong nguyệt ta có giải thích đệ cũng không hiểu đâu, có điều Đỗ Phiêu Phiêu có địa vị siêu nhiên ở Lưu Yên Các, nói đơn giản thế này nhé, nàng ấy không cần tiếp khách, mỗi tháng một lần ngồi sau màn gảy khúc đàn là có thể kiếm được cả đống tiền từ phú thương rồi.
Dù có đọc truyện xem phim không phải là không biết, nhưng Đường Kính Chi tận tai nghe thấy vẫn không khỏi ngạc nhiên:
- Hả, nàng ấy nấp sau màn, ngay cả mặt cũng không lộ ra mà có người sẵn lòng bỏ tiền à?
Nói tới chuyện phong nguyệt, hiển nhiên Đường Kính Chi phải tôn Giả Lâm làm thầy, hiếm được một lần khoe khoang trước mặt hảo hữu, Giả Lâm nhích người tới gần Đường Kính Chi, nhổm người lên, mặt mày đắc ý nói:
- Kính Chi, đệ đúng là dân ngoài nghề, hắc hắc, đệ cho rằng loại nữ nhân nào thu hút nam nhân nhất? Khuôn mặt xinh đẹp? Vóc người lả lướt?
- Vậy nữ nhân như thế nào mới thu hút nam nhân nhất?
Đường Kính Chi bị khơi lên hứng thú, tỏ ra hiếu học: