Lời này không khác gì quả lựu đạn nổ uỳnh một phát trong đầu Đường Kính Chi, làm hai chân y nhũn ra, chuyện mình hối lộ Lưu Bưu làm sao tên họ Lư biết được? Chẳng lẽ người này có liên quan tới Điền Cơ, y biết Điền Cơ thế nào cũng có tai mắt trong triều.
Hoặc có lẽ là ...
Y đưa mắt nhìn quanh, thấy Toàn công công đứng trong góc, còn Toàn công công thấy Đường Kính Chi nhìn mình thì quay đầu né tránh.
Toàn công công thân là thái giám truyền chỉ, là tâm phúc bên cạnh đương kim hoàng thượng, người hoàng thượng muốn gặp tất nhiên ông ta phải điều tra kỹ lưỡng, đề phòng hoàng thượng cần hỏi tới, nên khi Đường Kính Chi tới biệt việt thành tây, ông ta cho quân sĩ đi điều tra, lời chứng này là lấy được theo lời khai của Vương Mông.
Lư Cương giọng trầm nghiêm nói:
- Lời chứng này có dấu tay của Thành thủ Lạc thành Vương Mông, Tổng bộ đầu Lục phiến môn Lạc thành Âm Lôi cùng Thủ bị Lạc thành Trương Tú. Nếu hoàng thái hậu và hoàng thượng hoài nghi, có thể để Đường cử nhân ở tạm kinh thành, đợi áp giải đám Vương Mông tới kinh thành, giao cho Đại lý tự xét xử.
Lư Cương nói có chứng có cứ, làm hoàng thái hậu và hoàng thượng hoài nghi, chẳng lẽ tên Đường Kính Chi này hối lộ quan viên thật.
Hoàng thái hậu ánh mắt sắc bén, thấy được Đường Kính Chi đang cố giữ vẻ mặt trấn tĩnh mà thôi, càng tin thêm vài phần, khuôn mặt xinh đẹp trong tích tắc đanh lại, lạnh lùng hỏi:
- Đường cử nhân, điều Lư đại nhân nói có thật không?
Cái Vương triều này tham quan nhung nhúc, người dân muốn làm chuyện gì cũng phải lo trên lót dưới, chuyện này thiên hạ coi nó như chuyện bình thường rồi, nếu đổi lại là tiên đế xử lý chính sự nhiều năm hiểu tệ nạn này có thể phẩy tay cho qua, nhưng hoàng thái hậu ở sâu trong cung cấm, hoàng đế quá trẻ còn quá lý tưởng hóa, chuyện hối lộ này sẽ thành hết sức nghiêm trọng.
Tệ nhất là là nếu như y thừa nhận, hoàng thái hậu và hoàng thượng sẽ hoài nghi nhân phẩm của y, từ đó hoài nghi toàn bộ lời y nói trước đó phải chăng cũng là giả?
Nếu như không nhận, hoàng thái hậu và hoàng thượng ắt hạ lệnh bắt y ở lại kinh thành, đợi đám Vương Mông tới tra xét, chuyện thì rõ ràng, tra là thấy, tới lúc đó y sẽ gánh thêm tội khi quân.
Cân nhắc nhanh hai đằng, Đường Kính Chi cắn răng quỳ xuống:
- Chuyện này là sự thực, tội dâng trước khi mua đất, đúng là đã hối lộ quan viên công bộ, tổng cộng tốn ba vạn lượng bạc.
- To gan lắm Đường Kính Chi.
Cách xưng hô của hoàng thái hậu thay đổi, cho thấy bà thực sự nổi giận:
- Ngươi làm như thế không xứng với liệt tổ liệt tông Đường gia xưa nay một lòng trung trinh với hoàng thất.
- Tội dân biết sai rồi.
Đường Kính Chi khấu đầu nhận tội.
Có điều phán đoán của y có chút sai lệch.
Đương kim hoàng đế còn trẻ, có chút ham chơi, thấy có người dám thừa nhận hối lộ quan viên ngay trước mặt mình, lại là con số khổng lồ, trong lòng tò mò, lúc nãy hắn còn nghĩ cho dù mình và mẫu hậu có dùng cực hình, tên Đường Kính Chi này cũng không nhận tội, chẳng lẽ y không sợ mình nổi giận chém đầu y sao?
Trước đó hoàng thái hậu luôn có thiện cảm với Đường Kính Chi, hơn nữa y nói gì cũng hợp lý, thái độ đĩnh đạc đúng lễ nghi, càng thêm tán thượng, giờ thấy y nhận tội thì vô cùng thất vọng.
Ba tên quan viên công kích Đường Kính Chi thì cười lạnh, hối lộ quan viên không phải trọng tội, xui xẻo là tên quan viên nhận tiền kìa, vì quan viên tham ô ăn của đút bị trừng trị cực nặng, lượng là đủ bay đầu còn phía hối lộ bị phạt tiền cùng lắm thêm đánh đòn.
Nhưng hiện giờ hoàng thái hậu và hoàng thượng thẩm vấn, hình phạt tất nhiên nghiêm trọng thêm bội phần, thêm vào bọn chúng đổ dầu vào lửa, dư sức đẩy tầm nghiêm trọng lên vô hạn, như coi thường pháp độ triều đình, làm hủ hóa quan viên, chừng ấy thừa sắc.lấy mạng Đường Kính Chi.
Nhưng Đường Kính Chi đã nhận tội đường nhiên y có cách của mình, không đợi hỏi chủ động giải thích:
- Bẩm hoàng thái hậu, hoàng thượng, tội dân tuy có hối lộ, nhưng cũng là có nguyên nhân, không hề vì mưu lợi cá nhân.
Khoảnh khắc liên quan tới sinh tử, Đường Kính Chi phát huy khả năng ăn nói tới đỉnh cao, dùng thời gian một chén trà đã đem chuyện lúc mình lên phương bắc vào mùa xuân bàn chuyện làm ăn phát hiện nhiều nơi hạn hán, kết hợp tạp thư suy đoán mùa thu khả năng xảy ra nạn châu chấu, rồi, tích trữ lương thực, hối lộ quan viên mua đất hoang chẩn tế nạn dân, khai hoang đào kênh ra sao nói hết một lượt.
Hoàng đế trẻ nghe rất hứng thú, có điều không biết thật giả ra sao, nhìn sang Toàn công công.
- Tô tài chỉ tra rõ được Đường gia đúng là tổ chức không ít nạn dân khai hoang đào kênh, những nạn dân đó cảm tạ ân đức, còn giúp Đường cử nhân đối kháng với Vương Mông.
Toàn công công bẩm báo đúng sự thực:
- Tên Vương Mông đó đúng là tham quan, hai ngày trước nô tài đem ngân phiếu lục xoát được ở phủ của hắn nộp lên cho Tề công công, hẳn vài ngày nữa thẩm vấn xong đám người Vương Mông, Tề công công sẽ bẩm cho hoàng thượng.
Tề Đức Thắng, năm nay trên bốn mươi, hầu hạ hoàng đế từ khi còn nhỏ, cho nên hiện là vị công công được trọng dụng nhất, tiếp theo là Tất công công, Toàn công công và Lý công công.
Hoàng thượng xung đột với quan viên trong triều, đem chính vụ cho Tề công công quản lý thay.
Thời cơ không thể mất, nếu không để đám người không có thiện cảm kia nói xen vào không biết cãi nhau tới bao giờ, mà trong việc này đúng là Đường gia có nhiều chỗ đuối lý, Đường Kính Chi nói vội:
- Tội dân sở dĩ hối lộ quan viên công bộ mua mảnh đất hoang đó là để tổ chức nạn dân khai hoang, tạo phúc con cháu đời đời của Lạc thành. Hai là có thể cứu tế nạn dân phương bắc.
Tới đó y dập đầu cái nữa giọng thêm chân thành:
- Hoàng thái hậu, hoàng thượng, hiện Đường gia chẩn tế cho hơn vạn nạn dân, hơn nữa số lượng còn đang tăng thêm.
- Cái gì, chỉ một mình Đường gia ngươi mà mà chẩn tế mười lăm vạn nạn dân.
Hoàng đế trẻ nghe tới đó không kìm được thốt lên, phương bắc có vạn người, chỉ một mình Đường gia Lạc thành cứu tế được nạn dân, nếu phú hào các nơi đều nghĩ ra chủ ý này, chẳng phải chỉ nhà là giải quyết toàn bộ vấn đề cơm áo của nạn dân sao?
- Tội dân dám dùng đầu mình đảm bảo, nạn dân Đường gia chẩn tế tuyệt đối có vạn người! Hơn nữa chỉ nhiều hơn chứ không ít!
Đường Kính Chi nói chắc chắn:
Lư Cương quay sang nhìn y, giọng nghiêm khắc có chút vô cảm:
- Nếu Đường gia đã có lòng tốt như thế, vì sao không mua đất theo giá triều đình định ra? Nói cho cùng chỉ vì kiếm lời mà thôi.
- Đúng thế, không cần múa mép bao biện, vô thương bất gian, Đường gia nhiều đời kinh thương, khẳng định mục đích chính vì hám lợi.
Kẻ lên tiếng là Tần Mục, tên cứng đầu nhất cũng là tên được hoàng thượng tán thưởng nhất.
Đột nhiên Bạch Dụ Sinh lên tiếng:
- Vi thần cho rằng Đường cử nhân đúng là có lòng vì bách tính, sở dĩ không mua đất theo giá triều đình, hẳn là vì trong nhà không có đủ bạc!
Mấy tên cựu thần đông cung không ai ngờ Bạch Dụ Sinh lại lên tiếng nói đỡ cho Đường Kính Chi, đều ngạc nhiên nhìn sang hắn, Bạch Dụ Sinh sắc mặt bình đạm, như giếng cổ ngàn năm.
Đường Kính Chi thầm nhủ, kẻ này mới là người "cuồng" thật sự, hắn căn bản không bận tâm tới thái độ người khác, mấy tên kia nói chính xác là ngu xuẩn thích thể hiện thì đúng hơn.
- Đúng ạ, chính như lời Bạch đại nhân nói, nhà tội dân tuy có chút tiền tài, nhưng không có năng lực mua mảnh đất hoang đó theo đúng giá để cứu tế nạn dân nữa. Nếu Tần đại nhân và Lư đại nhân hoài nghi động cơ của tội dân, xin nghe tội dân tính.
Đường Kính Chi dập đầu nói:
- Trước thiên tai, Đường gia tích trữ vạn lượng lương thảo, mà một tháng sau khi thiên tai bùng phát, giá lương thực đã tăng lên gấp lần, đếu Đường gia chỉ vì mưu lợi, trực tiếp bán lương thực kiếm tiền sẽ có ngay hơn vạn lượng.