Mấy ngày qua mẹ con Đỗ gia ngày ngày ra ngoài, giúp Mạnh Tử Đức xử lý việc nhà thỏa đáng, còn tìm được một cửa hiệu không tệ, đã bắt đầu thương thảo giá cả, đoán chừng không bao lâu nữa thuê được rồi.
Đường Kính Chi tính nhanh nhất phải một tháng nữa đợi tích đủ hàng mới đem ra bán, nghe nói mẹ con Đỗ gia đã sớm thuê cửa hiệu, vậy chẳng phải để trống cả tháng sao, đúng là oan gia, sao mấy người này toàn ép y vào thế bí, không đành lòng nhìn hai mẹ con họ bị thua thiệt, y phải đem kế hoạch của mình nói ra, Đỗ Diêu Thị tuy trên ba mươi, nhưng chẳng quyết được gì, Đỗ Lệnh Hà hiểu ra, gật đầu nghe theo.
Đi chừng nửa canh giờ thì tới nhà Mạnh Tử Đức, diện tích không lớn lắm, tính ra chỉ bằng một tiểu viện của đám Sương Nhi ở Đường phủ mà thôi, Đường Kính Chi đi vào thì thấy có khói bốc lên ở gian phòng bên phải, chắc nơi đó là đầu bếp.
Trong tiểu viện này có hai tiểu nha hoàn mười hai tuổi, thấy có người tới thì chạy ra thi lễ vấn an, Đường Kính Chi quan sát hai tiểu nha hoàn này, thấy bọn chúng mặt mày ngây thơ chất phát, ánh mắt có vẻ sợ người lại, rất nhút nhát, gật gù, Thị Mặc mua đúng người rồi.
Với tình trạng Mạnh Tử Đức hiện nay, chỉ có tiểu nha đầu thành thực thế này mới tận tâm hầu hạ được.
Đường Kính Chi tuy không mấy thiện cảm với Mạnh Tử Đức, nhưng chuyện y làm là làm tới nơi tới chốn, tuyệt không hời hợt qua loa cho có.
- Vị này là Đường nhị gia, bằng hữu của Mạnh công tử, các ngươi mau tới ra mắt.
Đỗ Lệnh Hà ra lệnh, hai tiểu nha hoàn chạy nhanh tới, đồng thanh chào:
- Nô tỳ thỉnh an Nhị gia.
- Đứng dậy đi, đây là tiền thưởng, sau này phải hầu hạ Mạnh công tử cho tốt, nếu bệnh tình của Mạnh công tử sớm ngày bình phục, nhất định còn thưởng lớn cho các ngươi.
Đường Kính Chi bảo Thị Mặc lấy mấy chục đồng tiền thưởng cho hai bọn chúng.
Không nghĩ vị công tử y phục sang trọng này lại ôn hòa như vậy, lại còn thưởng tiền nữa, hai tiểu nha hoàn đều vâng dạ, trên mặt có nụ cười, không sợ hãi như trước.
- Thị Mặc, sau này rảnh ngươi qua đây xem xét một chút, dù sao bọn chúng còn nhỏ, thế nào cũng có chỗ chiếu cố không chu đáo.
Đường Kính Chi căn dặn thêm rồi đi vào gian phòng chính.
- Nô tài hiểu ạ.
Thị Mặc định đi tới vén rèm cho chủ tử, nhưng Đỗ Diêu Thị nhanh tay làm trước rồi.
Đường Kính Chi khách khí gật đầu, bước qua ngưỡng cửa, thấy một thanh niên mặc áo xanh, tóc tai bù xù đang ngồi lẩm bẩm gì đó, thấy người lạ đi vào thì co rúm lại kêu toáng lên:
- Các ngươi đều là kẻ ác, ta muốn gặp hoàng thượng, ta muốn gặp hoàng thượng ...
Thanh niên đó chính là Mạnh Tử Đức làm Kinh Châu và phương nam chấn đống trước đó không lâu, hiện giờ thành bộ dạng thế này, làm chút bất mãn mơ hồ của Đường Kính Chi phai nhạt đi rất nhiều:
- Sao không chải tóc cho Mạnh công tử vậy?
Tiểu nha hoàn giải thích:
- Không phải nô tỳ không chải tóc cho chủ nhân, mà chủ nhân không thích người khác chạm vào, trừ lúc ngủ và lúc ăn còn ngoan một chút ... Còn lúc khác không cho người ta tới gần.
- Hiện Mạnh đại ca chỉ có một mình tiểu nữ tới gần, nếu là người khác sẽ la hét, thậm chí là cầm đồ đạc ném.
Đỗ Lệnh Hà khẽ thở dài, đi tới, hai mắt hoang dại của Mạnh Tử Đức dịu lại, nắm lấy vạt áo nàng, run run nấp ở đằng sau.
Nhìn bộ dạng điên điên khùng khùng của Mạnh Tử Đức, Đường Kính Chi chẳng biết nói gì hơn được, quay sang hỏi tiểu nha hoàn:
- Mạnh công tử suốt ngày ở trong phòng như vậy à? Nên nghĩ cách cho huynh ấy ra ngoài trời hít thở không khí trong lành sẽ tốt hơn.
- Không phải, hôm qua chủ nhân đột nhiên chạy ra ngoài sân, dùng tay viết viết vẽ vẽ cái gì đó.
Tiểu nha hoàn bên phải đáp:
Đường Kính Chi lòng máy động, một ý tưởng loán qua trong đầu bèn bảo tiểu nha hoàn dẫn ra sân xem chỗ Mạnh Tử Đức đã vẽ, ngồi xuống xem kỹ rất lâu, nhưng y thất vọng, không ra chữ, không phải hình vẽ, chỉ là nét nguệch ngoạc chằng chít đè lên nhau.
- Sau này Mạnh công tử có vẽ gì thì cứ để đấy, đừng xóa đi.
Đường Kính Chi đứng dậy cẩn thận dặn:
- Từ khi Mạnh công tử về nhà, có ai tới đây làm khó không?
Lúc này Đỗ Mạnh Hà đã đi ra, đáp:
- Mặc dù không có người tới gây chuyện, nhưng bốn xung quanh luôn có những lẻ khả nghi lượn lờ qua lại.
- Ừm, ta sẽ bẩm rõ với hoàng thượng, nghĩ cách đuổi những kẻ này đi.
Vì Mạnh Tử Đức thần trì bất thường không thể giao lưu cho nên Đường Kính Chi chỉ ở lại chốc lát rồi cáo từ.
Rời Mạnh phủ, tới thẳng tiểu viện mới mua, ở cửa gặp được Tần Hạo đang đưa hàng tới, liền mời hắn vào trong nhà trò chuyện.
- Tần huynh, từ Ni Lạc Thần tới Liễu châu nhanh nhất phải mất bao lâu?
Đường Kính Chi sai nha hoàn đưa trà nước lên rồi hỏi:
Tần Hạo bề ngoài đơn giản phóng khoáng, thực ra tâm tư nhạy bén, nghe là hiểu ngay vì sao Đường Kính Chi hỏi câu này:
- Nếu như thuận lợi, ngựa chạy hết tốc lực phải mất ngày, thêm vào ta cần phải triệu tập thợ thêu, tích trữ số lượng nhất định, cũng phải một tháng rưỡi nữa mới bán ra được.
- Ừm, nếu đã vậy thì ngay bây giờ đệ giao mẫu thêu cho huynh, có điều huynh đừng vội về nhà, ta thế nào cũng phải tìm ông chủ lớn bẩm báo tình hình đã.
Đường Kính Chi thấy Tần Hạo thông minh đỡ tốn công giải thích, càng vui vẻ hợp tác với hắn:
- Được, vậy ta đợi tin tức của đệ ở cửa hiệu lần trước, tới lúc đó hẵng giao mẫu thêu cho ta.
Tần Hạo nói rồi cho tay vào lòng, lấy ra một chồng ngân phiếu cho cho Đường Kính Chi, sau đó không rườm lời, cáo từ luôn.
Đường Kính Chi thấy Tần Hạo không hề nhắc tới muốn y giới thiệu cho ông chủ lớn đằng sau, làm việc gọn gàng dứt khoát, thầm nghĩ bằng vào người kế thừa thế này Tần gia không muốn phát đạt cũng có.
Tiễn Tần Hạo đi rồi, Đường Kính Chi liền tìm mấy vị di nương hỏi tốc độ của thợ thêu, được biết với số lượng thợ thêu như hiện nay khó mà hoàn thành được con số y dự tính, vì thế tìm Thị Mặc, bảo hắn tiếp tục đi thêu thợ, có điều vì đề phòng có gian tế trà trộn vào, bảo hắn tới nơi xa tuyển người, hơn nữa thời gian tuyển người không được quá lâu.
Toàn bộ thợ thêu chủ động tới xin việc đều không nhận.
- Tướng công, hiện giờ bên này đã chuẩn bị đầy đủ rồi, chàng tính bao giờ đi mua cửa hiệu để bán hàng?
Uyển Nhi rất sốt sắng với chuyện kinh doanh này, hỏi:
Đường Kính Chi lắc đầu:
- Chúng ta có nhiều tiền mua cửa hiệu để tự bán đồ chứ.
- Vậy chàng tính ra sao?
Uyển Nhi nhíu mày nghi hoặc:
- Ý tứ của ta đơn giản, bán cho những cửa hàng đồ trang sức, vải vóc, hoặc là sạp hàng bên đường để họ bán lại.
- Vậy chẳng phải bỗng dưng để cho những người đó hưởng một tầng giá à?
- Có sao đâu, tới khi đó chúng ta chỉ mở hai ba cửa hiệu lớn xa hoa để bán những đồ thêu cao cấp nhất thôi.
Đường Kính Chi sớm đã có tính toán rồi:
Uyển Nhi hiểu đồ càng cao cấp bán càng lãi nhiều, nhất là ở Ni Lạc Thần nơi hào phú quy tụ thế này, sỗ ít đồ cao cấp, lợi nhuận chắc chắn hơn xa lượng lớn đồ trung hạ cấp.
Một chiếc khăn thêu cao cấp có thể bán ra với giá mười thậm chí hai mươi lượng, trong khi đồ trung cấp chỉ có thể bán mấy chục đồng, cho dù có trừ đi tiền vật liệu cao cấp thì chênh lệch lợi nhuận vẫn là quá lớn.
Chỉ có điều thợ thêu kỹ thuật cao không dễ tìm, hàng hóa rất ít.
Tiếp đó Đường Kính Chi tới thẳng hoàng cung, y muốn đi gặp Hoàng thái hậu, hỏi xem đã có nhân tuyển thích hợp chưa, đồng thời báo cáo chuyện hợp tác với Tần Hạo.