Đường Kính Chi mặt tím lại, quay ra phía sau, kẻ vừa ra tay đánh người là tên Trương Lượng hôm qua say rượu làm lỡ việc.
Ngọc Nhi cũng mặt mày băng giá nhìn thẳng vào Trương Lượng, trước kia còn hành tẩu giang hồ, nàng ghét nhất thứ cẩu quan ỷ thế ức hiếp người dân, nếu chẳng phải vì thân phận hiện giờ đã khác, nàng dù không giết Trương Lượng cũng đánh cho hắn tàn phế.
- Ai cho ngươi quyền lực vô lý đánh đập người dân.
Thấy Đường Kính Chi nổi giận, giọng cực kỳ bất thiện, Trương Lượng vội vàng quỳ xuống:
- Bẩm Trung Nghĩa bá, hạ quan thấy tên điêu dân to gan đó thấy ngài mà không quỳ nên mới ra tay giáo huấn.
- Hắn chưa bao giờ gặp ta, biết ta là ai mà quỳ?
Đường Kính Chi cầm roi ngựa chỉ mặt Trương Lượng quát:
- Ngươi có biết nếu cái roi đó của ngươi đánh xuống sẽ thành xẹo mãi mãi không chữa được không? Trước khi đi Bên trên hẳn đã nói với các ngươi, các ngươi thân phận đặc thù, xuống địa phương vạn lần không được ỷ thể ức hiếp người dân! Nhưng ngươi vẫn chứng nào tật nấy, coi tính mạng người dân như rác. Người đâu, kéo ra đánh hai mươi roi.
Lời này khiến đám xưởng vệ thất kinh, bọn chúng biết Đường Kính Chi chưa lâu, trước đó thấy y một mực đi đường, không nhận quan viên chiêu đãi, không thừa cơ ăn hối lộ, nghĩ rằng khả năng chỉ là làm bộ làm tịch vậy thôi.
Nhưng hiện giờ thấy Đường Kính Chi vì một người dân bình thường mà muốn đánh một bách hộ nội xưởng thì phải thay đổi suy nghĩ.
Người làm cái nghề bọn chúng, sớm không còn khái niệm thị phi phải trái nữa rồi, chỉ so sánh thiệt hơn, hành động của Đường Kính Chi rõ ràng cho thấy y không đóng kịch.
Vì thế không một ai dám lên tiếng xin cho Trương Lượng, những người xuất phát cùng Đường Kính Chi không quen Trương Lượng, nên lập tức kéo hắn ra ngoài, chẳng bao lâu tiếng roi chan chát vang lên.
- A, hạ quan biết sai rồi, xin bá gia khai ân.
Đám xưởng vệ này trước khi đi được Hoàng thái hậu ra lệnh nghe theo lời Đường Kính Chi, nên thấy y thực sự nổi giận không nương tay chút nào, mỗi roi đánh xuống đều để lại vết hắn sau trên lưng, chỉ đánh mấy cái là Trương Lượng không chịu nổi, la hét cầu xin, nhưng Đường Kính Chi không thèm lý tới hắn, quay lại nhìn nam tử thấp bé kia.
Vợ chồng nam tử đó cùng toàn bộ người dân trong nhà quỳ cả xuống.
Đường Kính Chi giao roi ngựa cho Hồ An, hòa nhã nói:
- Các ngươi đứng cả dậy đi, hôm nay ta có việc đi qua đây, khát nước định vào xin ít trà nước giải khát thôi, uống xong sẽ đi ngay.
Thế nhưng mặc y cố gắng tỏ ra hiền hòa thế nào, tiếng roi liên hồi cũng tiếng la thảm thiết bên ngoài làm cho người dân sợ vỡ mật, chỉ có tức phụ nam tử thấp bé kia là lớn gan nhân, vội chạy vào trong nhà, lấy mấy cái bàn trống ra, mời đám Đường Kính Chi ngồi, sau đó cầm ấm trà rót nước cho bọn họ.
Phụ nhân nông thôn không biết xưng hô với ba tước ra sao, nên gọi:
- Mời quý tộc đại lão gia dùng trà.
Đường Kính Chi bị cách xưng hô kỳ quái này làm dở khác dở cười, thấy người trong tiểu viện nhìn mình như nhìn cọp, thậm chí có người len lén bò ra sân sau trốn đi cho yên chuyện, thầm thở dài hình tượng quyền quý vương triều này quá tệ, không nói gì gật đầu với phụ nhân kia tỏ ý cám ơn.
Thật khéo thế nào mà nam tử thấp gầy kia lại chính là người nhắc tới Bồ Đề giáo trên đường mà Đường Kính Chi từng gặp, chuyện liên quan tới vốn y đã dặn dò Vương Nhân làm rồi, song nếu như đã gặp ở đây thì nên hỏi qua cho biết, đang định vẫy tay gọi nam tử thấp gầy đó tới thì bên ngoài sân có tiếng nhạc tưng bừng vui tai truyền tới.
Lúc này Trương Lượng đã bị ăn đủ roi được kéo tới góc tường ngồi.
- Là tức phụ của Nhị đệ đón từ Tiểu Vương trang về đấy.
Phụ nhân kia mừng rỡ lớn tiếng gọi nhạc sư tấu nhạc đáp lại, đám nhạc sư ban đầu không dám, sợ làm phiền tới quý tộc đại lão gia bị ăn đòn, Đường Kính Chi phải cho người tới lệnh bọn họ tấu nhạc bên trong mới có tiếng nhạc vang lên.
Lúc này tân lang đón tân nương về cũng đã tới cổng tiểu viện, tân lang là chàng trai gầy gò nhỏ bé không kém đại ca mình, mặc áo hồng bào đỏ rực hơi thùng thình, không biết mượn của ai, cưỡi trên mình một con lừa già, miệng cười toe toét, trông rất là ngộ.
Theo sau hắn là kiệu hoa do bốn hán tử khiêng.
Đội kiệu tới cửa nhìn thấy mười mấy con ngựa, con nào con nấy cao lớn thần tuấn, thì ngạc nhiên không thôi.
Ở nông thôn đừng nói là ngựa, tới lừa kéo xe còn có hạn.
Lúc này vợ chồng nam tử thấp bé ra cửa tới nhỏ giọng thì thầm với tân lang, còn đánh mắt về phía Đường Kính Chi, hiển nhiên đang dặn dò tân lang trong nhà có khách không mời, lại còn ngàn vạn lần không thể chọc vào, nếu không thế nào cũng bị ăn roi.
Cùng lúc đó ở một góc sân, Trương Lượng đang ngồi bệt dưới đất tóc tai bơ phờ, mặt mày nhợt nhạt, không ai thèm quan tâm, chỉ có Lý Cường cầm chén trà nguội ngắt tới, nói:
- Uống chút nước đi.
- Tạ ơn Lý đại ca.
Trương Lượng cảm động nói, nhận lấy chén trà làm một hơi cạn sạch, trước đó cưỡi ngựa đi cả ngày đã làm hắn khát cháy cổ, lại ăn thêm hai mươi roi, mất rất nhiều máu, người càng cảm thấy khát.
- Ngươi đó, không biết động não à? Đường bá giá có thể tới Xuyên Thành nhanh như thế, nói rõ y khác với đám quý tộc bình thường, ngươi còn hồ đồ hành động tùy tiện trước mặt y?
Lý Cường nhìn quanh không có ai ở gần nhỏ giọng trách:
Nhắc tới chuyện bị đòn, hai mắt Trương Lượng đỏ lên như dã thú, hàm răng siết lại phun ra những lời oán độc:
- Ta đánh tên điêu dân cũng là vì giúp y lập uy, vậy mà y không biết tốt xấu, còn sai người đánh ta, món nợ này ta ghi nhớ trong lòng. Đợi có cơ hội sẽ trả lại y gấp trăm lần.
- Xuỵt, đừng nói nữa.
Lý Cường vội ngăn cản, hắn thừa hiểu chẳng qua Trương Lượng hôm qua ấm ức chưa nguôi, muốn kiếm cớ phát tiết thôi, chẳng phải muốn giúp Đường Kính Chi gì hết, có khi trong đầu hắn còn đang nghĩ đó là đánh Đường Kính Chi hoặc cố ý bêu xấu thanh danh ngang ngược, ức hiếp bách tính của Đường Kính Chi cũng chưa biết chừng, dù thế nào thì mục đích không tử tế như hắn nói, có điều là huynh đệ rượu chè với nhau, không muốn vạch mặt hắn mà thôi:
Trương Lượng gườm gườm nhìn Đường Kính Chi đầy hận thù:
- Lý đại ca, nghe ta khuyên một câu đi, tên ngu xuẩn này dám đối đầu với Tề công công, cái mạng y không dài được đâu, huynh đừng có gần gũi quá với y, nếu không Tề công công hiểu lầm sẽ không hay!
- Chuyện này ...
Lý Cường mặt lộ vẻ do dự:
- Ta không dấu huynh, trước ngày xuất phát ở Ni Lạc Thần, Tề công công từng ta tới gặp riêng, chỉ cần y rời kinh, tuyệt đối không cho y trở về ...
Lý Cường kinh hãi, hạ thật thấp giọng hỏi:
- Tề công công định giết Đường bá gia thật sao?
- Hừ, có gì mà không dám? Kẻ này nhiều lần xía mũi vào của Tề công công, gièm pha ly gián quan hệ giữa Tề công công và hoàng thượng, lại khinh thường các thái giám trong cung, cả Toàn công công cũng hận y thấu xương, kẻ thù của y không ít, làm cho khéo ai biết đấy vào đâu.
- Nhưng, nhưng Đường bá gia hiện là hồng nhân bên cạnh Hoàng thái hậu và hoàng đế đấy.
Lý Cường càng nghe càng sợ, đám người này điên rồi, giết một vị bá tước sao? Khác gì một cái tát thẳng vào mặt hoàng gia, hoàng đế thế nào cũng truy tận gốc, sao dấu nổi:
- Thì sao nào, ai bảo y dám đối đầu với Tề công công, huynh tốt nhất đừng đi gần y, nếu không mất mạng oan đấy.
Nói tới đó Trương Lượng nhận ra mình hơi nhiều lời, mặc Lý Cương gặn hỏi, không nói nữa.
Nay chưa nói thì mai nói