Cực Phẩm Thiên Vương

chương 134: hồng nhan tri kỷ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc, ngửi hương thơm cơ thể nhàn nhạt làm nội tâm rung động, dù Trần Phàm có được một trái tim kiên cường, trong khoảnh khắc trong lòng vẫn hơi rung động.

Hắn không thể không thừa nhận, nữ nhân trước mắt quả thật có khả năng khiến nam nhân biến thành dã thú.

Trong lòng khẽ chấn động đồng thời Trần Phàm cũng có thể nhận thấy được trong con ngươi vốn âm lãnh kia lộ ra một tia bi thương không thể che giấu, vẻ bi thương thấm sâu tận trong xương tủy.

Hoàng Phủ Hồng Trúc tựa hồ ý thức được điểm này, cả hai nhìn nhau chừng hai giây sau, nàng nghiêng đầu sang nơi khác, cầm lấy hộp thuốc lá của phụ nữ, rút ra một điếu, dùng ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy, chậm rãi châm lửa.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt nhất thời tràn ngập bên trong xe, che lấp hương thơm cơ thể động lòng người của Hoàng Phủ Hồng Trúc.

Nhẹ nhàng hút hai hơi thuốc lá, giọng nói Hoàng Phủ Hồng Trúc phức tạp:

- Thứ mất đi chúng ta không thể thay đồi, chúng ta có thể làm được chính là nắm chắc hiện tại mà thôi, vô luận phát sinh cái gì, cuộc sống còn phải tiếp tục. Hay cho câu cuộc sống còn phải tiếp tục.

- Cuộc sống không tiếp tục, chẳng lẽ muốn đi xuống bồi người bị chết hay sao? Nếu nói vậy, thế giới này sẽ không còn người sống.

Trần Phàm như cười như không nói:

- Huống chi, người đã chết, căn bản không có khả năng làm cho họ sống lại.

Nói tới đây, trong đầu Trần Phàm theo bản năng dần hiện ra khuôn mặt hàm hậu kiên nghị, trong lòng không khỏi co quắp lại, cũng không để ý Hoàng Phủ Hồng Trúc có nguyện ý hay không, trực tiếp cầm gói thuốc lá trong tay nàng, rút ra một điếu, châm, rít mạnh.

- Không ngon.

Hút hai hơi, Trần Phàm cảm giác chẳng khác gì hút không khí, lập tức quay kính xe xuống ném ra ngoài, đồng thời theo bản năng định ra dấu cho thành viên Ám Đường ở cách đó không xa để hỏi thuốc lá.

- Bọn họ đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, không hút thuốc.

Hoàng Phủ Hồng Trúc chậm rãi mở miệng.

Trần Phàm vừa hé miệng liền ý thức ngậm lại, sau đó đóng lại cửa kính xe, quay đầu nói:

- Nếu như không còn chuyện gì khác trọng yếu, tôi muốn xuống xe.

- Theo đạo lý mà nói, loại người như anh, lẽ ra không thể nói ra được lời như vậy mới đúng, hay là anh cũng có người rất trọng yếu với anh đã rời đi?

Hoàng Phủ Hồng Trúc không đáp vấn đề của hắn.

Đôi mày Trần Phàm cau lại, tự giễu cười nói:

- Trong lòng mỗi người đều có người mà mình tự nhận là trọng yếu nhất. Chẳng phải cô luôn ở trước mặt người khác giả tạo chính bản thân mình luôn lạnh băng, sau đó ở trước mặt tiểu Qua lộ ra một mặt nữ tính của mình sao?

Sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi đổi, muốn nói gì đó, nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, giả vờ hút thuốc để che giấu gương mặt dao động.

- Tiểu Qua thật ra là một đứa bé yếu ớt.

Hoàng Phủ Hồng Trúc mở miệng lần nữa, cảm xúc bi thương đã biến mất trên khuôn mặt nàng, vẻ mặt của nàng đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, lộ ra cỗ hương vị nguy hiểm.

Trần Phàm gật gật đầu:

- Tôi biết.

- Không, anh không biết.

Hoàng Phủ Hồng Trúc lắc lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn Trần Phàm, giận dữ nói:

- Khi nó hai tuổi mẹ nó đã rời đi nhân gian. Mà cha nó bởi vì cần xử lý quá nhiều công việc, cơ bản không có thời gian đi quan tâm nó. Từ nhỏ đến lớn, nó luôn luôn thực cô độc, ở nhà, ở trường học đều thế. Hơn nữa nó luôn hận cha nó, hận cha nó hại chết mẹ nó, hận cha nó không làm tròn nghĩa vụ của một người cha.

Nói tới đây, giọng nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc có chút trầm thấp.

Mà Trần Phàm nghe xong lời này của Hoàng Phủ Hồng Trúc, đôi mày cũng hơi nhướng lên, hắn đoán được Sở Qua từ nhỏ mất mẹ, lại thật không ngờ Sở Qua lại hận Sở Vấn Thiên.

- Kỳ thật...nó không phải hận cha nó, mà là dùng phương thức hận để diễn tả khát vọng cần tình thương của cha tận sâu trong nội tâm, nó khát vọng được như những đứa trẻ khác được cha mình quan tâm che chở.

Hoàng Phủ Hồng Trúc hút thuốc nhanh hơn, giọng nói có vẻ cực kỳ trầm thấp:

- Ngày cha nó chết, ở trong bệnh viện nó không khóc, nhưng cả người giống như mất cả hồn phách, về đến nhà cũng như vậy. Thẳng đến...khi cha nó được hạ huyệt, nó mới khóc, một mình quỳ trước mộ, khóc đến tê tâm liệt phế.

Trong đầu hiện ra bộ dáng không sợ trời không sợ đất của Sở Qua, Trần Phàm thở dài trong lòng, lại không nói gì.

- Dù nó vừa ra đời liền có được của cải cùng địa vị mà những đứa trẻ khác không có được, nhưng nó quả thật không hề hạnh phúc, nó là một đứa trẻ đáng thương.

Hoàng Phủ Hồng Trúc nói xong dụi tắt thuốc lá, lại đốt điếu khác.

Trần Phàm híp mắt, trầm giọng nói:

- Đây là số mạng của nó. Mỗi người cả đời đều phải đeo rất nhiều đồ vật trên lưng, nó là một nam nhân, nó hẳn nên thừa nhận cùng đối mặt hết thảy.

- Anh cấp cho tôi cảm giác hoàn toàn không giống một người mới hai mươi tuổi.

Hoàng Phủ Hồng Trúc bỗng nhiên nói.

Trần Phàm cười khổ, không nói gì.

Hắn quả thật chỉ có hai mươi tuổi, nhưng là hắn trải qua một sự tình mà 99% người trên đời này đều chưa từng trải qua. Dùng cách nói của Dai Fu, trái tim hắn đã thừa nhận quá nhiều, sớm chết lặng, thậm chí đã từng chết đi.

Hai mươi tuổi, thân thể hai mươi tuổi, nhưng lại có tâm tính như một người già, đây có lẽ là một loại châm chọc.

- Thật xin lỗi, lời của tôi khiến cho anh có hồi ức không vui.

Có lẽ đã nhận ra Trần Phàm trong lơ đãng toát ra khí tức thê lương, Hoàng Phủ Hồng Trúc theo bản năng mở miệng nói.

Lời vừa ra khỏi miệng, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng lặng đi.

Thật có lỗi...

Mấy chữ này tựa hồ chưa từng xuất hiện trong từ điển của nàng.

Trước ngày hôm nay, nàng chưa bao giờ hướng một người nào nói qua mấy chữ mình có lỗi.

Trong lúc ngây người, Hoàng Phủ Hồng Trúc kinh ngạc phát hiện, nam nhân trước mắt này trong lơ đãng toát ra khí tức bi thương cùng thê lương, lại không chút tiếng động khơi lên nội tâm của nàng, nàng biết, nam nhân trước mắt này nhất định có quá khứ khiến người kinh hãi, cũng giống như nàng, gắt gao đóng chặt cánh cửa tâm linh, không cho bất luận kẻ nào đi thăm dò.

- Nói chính sự, tôi nghĩ, cô thân là đại tỷ của Hồng Trúc bang, tự mình lái xe đưa tôi về đến nhà, không phải theo tôi tán gẫu chuyện này, đúng không?

Trần Phàm cười cười, nói sang chuyện khác.

Hoàng Phủ Hồng Trúc trầm ngâm một phen, nhìn chằm chằm ánh mắt Trần Phàm nói:

- Tôi hi vọng anh có thể chiếu cố tiểu Qua.

Lần này Trần Phàm không đáp lời.

- Đây không phải trao đồi ích lợi, chỉ là một thỉnh cầu, ân, một thỉnh cầu nho nhỏ mà thôi.

Trong đầu hiện lên lời Trần Phàm đã nói trong phòng sách, Hoàng Phủ Hồng Trúc sợ Trần Phàm hiểu lầm, lại vội vàng giải thích:

- Tiểu Qua tuy rằng thoạt nhìn thật thân mật với tôi, nhưng nội tâm nó cũng không phải thích ở chung cùng một chỗ với tôi. Mà anh lại khác, tôi có thể phát hiện, tiểu Qua ở cùng một chỗ với anh rất vui vẻ. Nói thật, tôi chưa từng thấy nó ở bên cạnh ai mà cười vui vẻ đến như vậy.

- Được.

Nhớ tới từng ly từng tý từ khi Sở Qua nhận thức cùng mình tới nay, Trần Phàm phát hiện, chính mình tựa hồ cũng thích thiếu niên chỉ nhỏ hơn mình vài tuồi này, vì thế gật đầu đáp ứng.

Lời của Trần Phàm làm trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc rung động, cảm kích nói:

- Cảm ơn.

Nhìn thành ý phát ra từ sâu trong nội tâm của nàng, Trần Phàm do dự một chút, nói:

- Kỳ thật, cô không cần quá mức làm mình khó xử. Có một số việc vốn không phải để nữ nhân đi gánh vác. Tôi nhìn ra được cô muốn của cải của Sở vấn Thiên phát dương quang đại. Tuy rằng tôi chưa từng tiếp xúc với hắn, thậm chí chưa từng gặp qua, nhưng tôi dám nói, hắn xuất sắc hơn cô. Huống chi, rất nhiều chuyên nam nhân làm dễ dàng hơn so với nữ nhân.

- Bá.

Ngây người nghe được lời này của Trần Phàm, sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc đột nhiên biến đổi, khóe mắt run rẩy kịch liệt.

Theo sau, sắc mặt của nàng trở nên cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt trở nên âm lãnh:

- Tôi sẽ không để cho ai đoạt đi giang sơn do vấn Thiên giành lấy, tuyệt đối sẽ không.

- Cô có thể xem như tôi chưa nói.

Nhận thấy được quyết tâm của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm cũng không khuyên bảo, mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, hắn vừa nói ra lời kia, chỉ là tâm huyết dâng trào nhắc nhở Hoàng Phủ Hồng Trúc một chút mà thôi:

- Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xuống xe đây.

- Tôi biết thân phận của anh thật không tầm thường, bất quá ở Đông Hải tôi làm được rất nhiều chuyện, nếu có một ngày anh cần Hoàng Phủ Hồng Trúc này trợ giúp, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được.

Hoàng Phủ Hồng Trúc nghĩ nghĩ, nói:

- Đưa điện thoại của anh cho tôi.

- Đây xem như thù lao? Hoặc là trao đổi?

Trần Phàm nheo mắt lại, nhưng không lấy di động ra.

Thông qua ngắn ngủi tiếp xúc, Hoàng Phủ Hồng Trúc có thể nhận thấy được Trần Phàm thuộc loại người lãnh ngạo tới cực điếm, lúc này nghe được Trần Phàm nói như thế, lập tức lắc đầu:

- Tự nhiên không phải. Anh là sư phụ của tiểu Qua, chiếu cố tiểu Qua, chúng ta chính là người trong nhà. Người trong nhà gặp chuyện, ra mặt giải quyết, thiên kinh địa nghĩa.

- Cũng tốt.

Trần Phàm cười đưa di động cho nàng, lại nói:

- Người sống trên đời này, phải tìm một người có thể nói chuyện phiếm, ân, cảm giác nói chuyện phiếm với cô thật không tệ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Oanh!

Lời Trần Phàm vừa thốt ra, trong óc Hoàng Phủ Hồng Trúc trống rỗng, hai tay run lên kịch liệt, thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại xuống.

Lúc Sờ Vấn Thiên còn sống, nàng sống dưới sự bảo vệ của Sở vấn Thiên, tựa như một đứa bé vĩnh viễn không trường thành, luôn luôn tránh phía sau Sở vấn Thiên. Sau khi Sở Vấn Thiên chết, nàng lại sống trong quá khứ, sống trong bóng ma của Sở vấn Thiên, không thể tự kiềm chế, cự người ngoài ngàn dặm, không có một người nào, không có một ai để có thể nói chuyện.

Vừa rồi nói chuyện vói Trần Phàm tuy ngắn ngủi, nhưng làm trong lòng nàng hết sức thoải mái, nàng chủ động hỏi điện thoại Trần Phàm, nhiều ít có chút ý tứ sau này tìm nhau nói chuyện phiếm.

Cũng giống như lời Trần Phàm đã nói, mặc kệ một người có bao nhiêu kiên cường, chỉ cần sống trên đòi, phải tìm một người bạn nào đó để có thể nói chuyện.

Ý nghĩa của Dai Fu đối vói Trần Phàm là như thế, ở trước mặt Dai Fu, Trần Phàm có thể không chút kiêng nể kể lại thòi quá khứ khó thể quên được của mình.

Mà Hoàng Phủ Hồng Trúc lại không có được đối tượng có thể kể hết ra như vậy, Trần Phàm đã cho nàng loại cảm giác này.

Không nói gì, Hoàng Phủ Hồng Trúc yên lặng dùng điện thoại bấm số di động của nàng, sau đó đưa trả lại cho Trần Phàm.

Trần Phàm cầm lấy di động, bước xuống xe, đi thẳng vào trong tiểu khu.

Trong xe, Hoàng Phủ Hồng Trúc yên lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng khôi ngô của Trần Phàm, suy nghĩ xuất thần.

- Vấn Thiên, hắn và anh cao ngạo như nhau.

Thật lâu sau, thẳng đến khi thân ảnh Trần Phàm biến mất, Hoàng Phủ Hồng Trúc mói chậm rãi thu hồi ánh mắt, thì thào tự nói.

Theo sau, đôi môi đỏ tươi của nàng hiện lên một độ cong, trên mặt hiện lên một nụ cười sáng lạn.

Nụ cười khuynh thành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio