Cực Phẩm Thiên Vương

chương 184: không cần nhịn nữa!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi mấy năm trước, đại học Đông Hải trở thành một trong những trường học chịu trách nhiệm chính về trận đấu bóng rồ trong cả nước, vì thế lão hiệu trường Tần An bõ tiền công quỹ ra xây dựng sân bóng rổ trong trường, cả sân bóng có thể chứa được sáu ngàn người, còn có hai dãy ghế lô.

Bởi vì lời nói quá mức ác độc của Liễu Xuyên Tình Tứ trong trận thi đấu cs trước đó, phó hiệu trường đại học Tokyo Điền Dã không dám đế Liều Xuyên Tình Tứ xuất hiện trong hàng ghế khán giả bên ngoài, mà để nàng ta cùng Đằng Mộc ngồi trong ghế lô, còn Tá Đằng Dụ Nhân luônhướng võ cũng khôngxuất hiện.

Trong ghế lô, sắc mặt Liễu Xuyên Tình Tứ cực kỳ khó coi, vé tức giận trong con ngươi không chút nào che giấu.

Trước đó, nàng nhìn thấy Liễu Xuyên Phong đụng trúng Ngu Huyền ngã xuống đất bị thương, liền hồn hển từ trên chỗ ngồi nhảy dựng lên, sau đó nhìn thấy Ngu Huyền quyền đấm cước đá thuần thục đem mấy tên cầu thủ hiệu đội đại học Tokyo ngã xuống đất, nàng tức giận đến run cả người.

Mà Đằng Mộc lại để Điền Dã đến ghế lô cách vách tìm Tần An, cố aắng để Tần An ra mặt ngăn cấm trường họp hỗn loạn.

Theo Đằng Mộc xem ra, tuy rằng sáu 2ã Ninja phụ trách bảo hộ Liễu Xuyên Phong đều có thể đánh giỏi, nhưng khán giả tại hiện trường thật sự quá nhiều, nếu xung đột mở rộng, mấy ngàn người dùng chiến thuật biển người cũng đù chôn vùi đám người Liễu Xuyên Phong.

Không riêng gì Đằng Mộc hiểu được điểm này, ngay cả sáu sã Ninja phụ trách bảo hộ sự an toàn của Liễu Xuyên Phong cũng hiểu được điểm này - sau khi bọn hắn tiếp cận được Liều Xuyên Phong, không ra tay với Ngu Huyền, mà nhanh chóng nâng lên Liễu Xuyên Phong, cố aắng rời khòi hiện trường.

Cùng lúc đó, nguyên bản nhóm cầu thủ đại học Tokyo không ai bì nổi nhìn thấy Ngu Huyền uy mãnh như vậy, còn nhìn thấy mấy ngàn khán gìả lao tới, dọa đến sắc mặt tái nhợt, cãn bản không dám tiếp tục kêu gào, mà đứng thành một vòng, biểu tình thật hoảng sợ.

Giờ khắc này, bọn hắn tựa hồ mới hiểu được, nơi này là Trung Quốc, là đại học Đông Hải, không phải sân nhà của bọn hắn.

- Dừng tay.

Ngay khi người xem tại hiện trường lấy Ngu Huyền cầm đầu muốn xông tới đánh nhóm cầu thủ đại học Tokyo cùng huấn luyện viên của bọn họ, Tần An bỗng nhiên xuất hiện, trong tay cầm microphone, vẻ mặt nghiêm túc.

Bởi vì nhân viên công tác tại hiện trường cố ý điều chinh âm thanh tới mức lớn nhất, tiếng hô to của Tần An giống như tiếng sấm sét nổ vang tại sân bóng, làm cho tất cả mọi người không khỏi lậng đi.

Giống như chỉ trong nháy mắt, nguyên bản sân bóng đang ồn ào gào thét bỗng yên tĩnh trở lại, mọi người không hẹn cùng đem ánh mắt nhìn về phía chỗ đứng của Tần An. Nguồn truyện: Truyện FULL

Làm người cầm quyền tuyệt đối của đại học Đông Hải, uy nghiêm của Tần An trong đại học Đông Hải đã đạt đinh cao nhất, nhất là khi hắn chế định phàm là sinh viên nếu đánh nhau sẽ bị đuổi học, làm cho sự kiện đánh nhau hàng năm xảy ra tại đại học Đông Hải luôn ít hơn những trường khác.

ờ dưới tình hình này, sinh viên đại học Đông Hải nghe được tiếng gầm giận dừ của Tần An, tuy rằng trong lòng vẫn tức giận nhóm đại biểu đại học Tokyo, nhưng vẫn nén giận không động thù.

- Các sinh viên, tâm tình của các cậu tôi có thể hiểu được, nhưng tôi không hi vọng nhìn thấy chuyện kế tiếp phát sinh.

Trong buổi giao lưu của hai trường học phát sinh chuyện như vậy, sắc mặt Tần An cũng rất khó coi, trong lòng thật bất mãn đối với tác phong của đoàn đại biểu đại học Tokyo, nhưng hắn cũng biết ở tình hình hiện tại chuyện phải làm chính là ngăn cấm sự xung đột:

- Hiện tại, mọi người trở lại vị trí của mình. Lý huấn luyện viên, đưa cầu thù trở vào thay quần áo.

- Lão hiệu trường, là do đám người này thật quá kiêu ngạo.

Tuy nói uy nghiêm của Tần An rất cao, nhưng trong sinh viên cũng khó tránh khỏi có sinh viên cực kỳ nhiệt huyết, bọn họ nghe được Tần An nói xong, lập tức phản bác.

- Các sinh viên, mời các cậu nhớ kỹ, nước chúng ta là một nước lễ nghi, chúng ta cần biểu hiện ra thái độ nên có của một chủ nhân, đừng cho người bên ngoài chê cười chúng ta.

Tần An sắc mặt ác liệt nói.

Khi Tần An nói ra những lời này, sáu 2ã bảo tiêu của Liễu Xuyên Phong nhân cơ hội đưa hắn ra ngoài, mà đội huấn luyện viên của đội bóng rổ cũng dẫn cầu thù lặng yên đi ra.

Có lẽ lời của Tần An có tác dụng, ngay cả Ngu Huyền, không ai ngăn trở người của đại học Tokyo, nhưng giờ khắc này nhìn bọn hắn không còn tư thế không ai bì nổi như trước kia, mà cúi đầu, không dám nhìn các sinh viên đang bao vây chung quanh, nhanh chóng rời đi.

Mắt thấy người của mình thuận lợi rời đi. Điền Dã đứng cạnh Tần An dừ tợn trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:

- Tần An, tôi hi vọng ông có thế cho tôi một lời giải thích thỏa đáng.

- Điền Dã tiên sinh, trận thi đấu thể dục thể thao khó trách khôi sẽ xuất hiện khó khăn, huống chỉ vừa rồi rõ ràng do chính người của ông không cần thận tự ngã. Mà lúc sau, do người của ông thẹn quá hóa giận mà động thủ trước, mới tạo thành cục diện bây giờ, còn cần giải thích cái gì?

Đối mặt Điền Dã đang phẫn nộ, Tần An nhíu mày, chuyện cho tới bây giờ hắn cũng biết, lần này giao lưu xem như hoàn toàn mất đi ý nghĩa, hơn nữa rất có thé làm cho trường học khác cùng người của hệ thống giáo dục chế giễu.

- Tần An. ông tốt nhất chờ mong Liễu Xuyên thiếu gia không có việc gì, nếu không chuyện lần này sẽ không chấm dứt như vậy.

Điền Dã ném lại một câu hăm dọa, nhanh chóng rời đi, hắn cần đi tìm hiểu thương thế của Liễu Xuyên Phong, theo hắn xem ra, nếu Liều Xuyên Phong xảy ra chuyện không hay, như vậy chẳng những tiền đồ của hắn một mảnh tối đen, sau này có an ốn sống trên thế giới này hay không, còn chưa biết được.

Ngaỵ lúc Điền Dã rời đi, nhân viên khoa bảo vệ trước tiên sơ tán sinh viên trên sân bóng, để cho họ rời đi.

- Ngu Huyền, cậu không sao chứ?

Tô San. Tiêu Phong. Chu Văn ba người đi tới bên cạnh Ngu Huyền, lo lắng hòi han.

Ngu Huyền bị đánh trúng khóe mắt, thoáng sưng lên, có chút phát tím.

- Tôi không có việc gì.

Nhìn thấy ba người Tô San, lửa giận trong lòng Ngu Huyền biến mất hơn phân nửa, lắc lắc đầu.

- Không có việc gì là tốt rồi.

Nghe Ngu Huyền nói như thế. Tiêu Phong nhíu mày:

- Chuyện lần này chỉ sợ rất khó giải quyết, làm không tốt sẽ càng thãng cấp. Như vậy đi, chúng ta rời nơi này trước.

Khi nói chuyện. Tiêu Phong nhìn thoáng qua Tần An, sợ Tần An đem lửa giận phát tiết lên người Ngu Huyền, nếu như vì vậy Ngu Huyền muốn lưu lại trường học sợ rằng không được.

Đương nhiên. Tiêu Phong cũng hiểu được, nếu lấy thái độ làm người của Tần An. đầu óc nếu như không bị nước vào, sẽ không làm như vậy.

Lúc Điền Dã trở lại ghế lô, Liễu Xuyên Phong đã được bảo tiêu đưa vào bên trong.

- Tôi muốn giết tên vô si kia.

Bởi vì xương cốt gãy, sắc mặt Liễu Xuyên Phong trắng nhợt, nhưng gương mặt lại dừ tợn như ma quỷ đến từ địa ngục.

Nhìn thấy em trai mình biến thành như vậy, Liễu Xuyên Tình Tứ cũng hận ý ngập trời:

- Tiểu Phong, em yên tâm, hắn chết chắc rồi.

Nhìn thấy Liễu Xuyên Tình Tứ và Liễu Xuyên Phong động sát cơ, sắc mặt Đằng Mộc trở nên cực kỳ ngưng trọng.

Theo ý nào đó mà nói, hắn có thể lý giải được tâm tình của Liễu Xuyên Tình Tử cùng Liễu Xuyên Phong - hai người ở Nhật Bản có thân phận hiển hách, từ nhỏ đều được người nhìn lên, có bao giờ phải chịu uất ức như vậy?

Nhưng hắn cũng hiểu được, lấy hình thức trước mắt mà xem, không thể động thủ đối với Ngu Huyền. ít nhất hiện tại không thể.

- Tình Tử tiều thư. Liễu Xuyên thiếu gia, hai người không nên kích động.

Nghĩ nghĩ. Đằng Mộc mở miệng nói:

- Bây giờ chúng ta đang ở Trung Quốc, rất nhiều chuyện không tốt làm, dù cần lấy mạng tiểu tứ đó, cũng khôngthể làm trắng trợn.

- Ai nói không thể?

Nghe được lời Đằng Mộc, Liễu Xuyên Tình Tử dừ tợn nói:

- Tôi nhớ được tên động loại đáng chết kia hình như là bạn cùng phòng của tên nhu nhược nọ, hắn là thành viên đội đại biểu võ thuật của đại học Đông Hải.

- Tình Tử tiều thư. ý của cô là?

Trong lòng Đằng Mộc vừa động, lập tức đoán được dụng ý của Tình Tử.

Liễu Xuyên Tình Tử không nhìn Đằng Mộc, mà lạnh lùng nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Điền Dã, gằn từng chừ:

- Điền Dã, tôi mặc kệ ông dùngphương pháp gì, trận đấu võ thuật chiều nay phải tiến hành bình thường.

- Dạ. Tình Tử tiều thư.

Mặc dù biết chuyện này cực kỳ khó làm, nhưng Điền Dã vẫn cắn răng đáp ửng.

- Đằng Mộc quân, trận đấu buổi chiều, cho ba đồ đệ của anh ra sân, tôi muốn tên hỗn đản vô si kia chết trên sân đấu.

Liễu Xuyên Tình Tử biết Đằng Mộc thu ba đồ đệ trong đại học Tokyo, thực lực rất lợi hại, hơn nữa lần này cũng cùng đi theo tới Trung Quốc.

Nửa giờ sau. Tần An ngồi trong văn phòng, nhìn Ngu Huyền ở trước người, không nói gì.

Hắn biết chuyện lần này Ngu Huyền không hề làm sai chút nào.

Nhưng hắn cũng hiểu được, chuyện lần này nhất định phải có kết thúc.

Ngay lúc Tần An có chút do dự, cửa phòng làm việc trực tiếp bị người đẩy ra. Điền Dã sắc mặt xanh mét đẩy cửa đi vào, phía sau chính là trợ lý của Tần An.

Nhìn thấy biểu tình vé mặt kinh hoảng của trợ lý, Tần An hiểu được, trợ lý nhất định đã ngăn cản Điền Dã, nhưng không có tác dụng, vì thế đứng dậy trầm ngâm nói:

- Điền Dã tiên sinh, sự tình hôm nay ai đúng ai sai, trong lòng chúng ta đều biết rõ, nhưng bất kể như thế nào, bị đánh tổn thương chính là sinh viên quý hiệu, tôi quyết định để Ngu Huyền đồng học của trường tôi tự mình xin lỗi với sinh viên bị thương của quỷ hiệu, sau đó việc này xem như bò qua.

Xin lỗi?

Nghe được câu nói này, thân mình Ngu Huyền kịch liệt chấn động, sắc mặt trong nháy mắt trắng như tờ giấy, trong con ngươi tràn ngập ủy khuất:

- Hiệu trường, là bọn hắn đánh tôi trước a.

Bên tai vang lên lời nói oan khuất của Ngu Huyền, nhìn bộ dáng phẫn nộ ủy khuất của hắn, trong lòng Tần An hiện lên một tia khôngđành lòng, lại không nói chuyện.

- Tần An quân, giải thích thì không cần. ông nói đúng, thi đấu thể dục thể thao, khó trách sẽ phát sinh ngoài ý muốn.

Điền Dã chuyển ánh mắt khỏi người Ngu Huyền, sau đó cười lạnh:

- Đê tỏ thành ý của đại học Tokyo, tôi quyết định hoạt động giao lưu tiếp tục tiến hành, buổi chiều...trận đấu giao lưu võ thuật đúng hạn tổ chức.

- Điền Dã tiên sinh.

Làm như nhìn ra Điền Dã muốn thông qua trận đấu võ thuật trả thù. Tần An có chút nổi giận:

- Không cần, hoạt động giao lưu đến đây dừng lại.

- Hiệu trường, vì sao phải sợ bọn hắn?

Ngu Huyền cũng nhìn ra ý tử của Điền Dã, vẻ ủy khuất trên mặt bị tức giận che phũ, hai nắm tay giết chặt răng rắc.

Nghe được lời Ngu Huyền, sắc mặt Tần An hết sức khó coi, phẫn nộ quát:

- Câm miệng, còn ngại gây họa chưa đủ sao?

- Gây họa? Hắc. Tần hiệu trường, rốt cục là Ngu Huyền gây họa, hay là bọn hắn khinh người quá đáng, trong lòng ông còn rõ ràng hơn so với bất luận kẻ nào phải không?

Lời của Tần An vừa thốt ra, ngoài cứa bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.

Là Trần Phàm.

- Trần Phàm, sao cậu cũng đi theo hồ nháo.

Nhìn thấy Trần Phàm. Tần An cả kinh, sau đó sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, chuyện này theo ý nào đó mà nói là do Trần Phàm khiến cho, nhưng trên thực tế, Trần Phàm cũng không làm sai chuyện gì, chính do Liễu Xuyên Tình Từ ép người quá đáng mà thôi.

Mà vừa rồi hắn quát Ngu Huyền, ngoại trừ chú ý toàn cục, cũng là vì suy nghĩ cho ba người Ngu Huyền tham gia trận đấu võ thuật, theo hắn xem ra với hình thức hiện tại, tuyên thủ đội võ thuật đại học Tokyo nhất định sẽ hạ thủ tàn nhẫn.

- Đám người này cử bức rồi lại bức, hiện giờ đã muốn đứng trên đầu chúng ta đi tiểu, vì sao chúng ta phải nhẫn?

Trần Phàm nhìn chằm chằm Tần An, trầm giọng nói:

- Chẳng lẽ chính là vì cái gọi là chú ý toàn cục, lo lắng dư luận cùng sự phát triển trong tương lai của trường học?

Tần An á khẩu không trả lời được. Trần Phàm một châm thấy máu vạch ra nỗi lo lắng trong lòng hắn.

- Sau khi chuyện lần này kết thúc, dư luận bên ngoài ông đi xứ lý.

Thấy Tần An trầm mặc, Trần Phàm gằn từng chừ:

- Phương diện họp tác giáo học, vô luận là trường học đinh cấp của Châu Âu hay nước Mỹ, chỉ cần ông xem trúng, mặc cho ông tuyển chọn.

Ân?

Nghe được Trần Phàm nói như thế, trong lòng Tần An vừa động.

Trần Phàm không đợi Tần An trả lời, quay đầu, nhìn Điền Dã liếm liếm môi:

- Buổi chiều...sân luận võ, xin đợi đại giá.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio