Đêm đen nhánh, vô số ánh sao treo trên không trung, vây quanh một vầng trăng rằm. ánh sao cùng ánh trăng dung họp cùng một chỗ, chiếu sàng bàng bạc, xa xa nhìn lại, giống như một dãy ngân hà.
Ánh trăng chiếu nghiêng xuống mặt biển, giống như phũ thêm một tầng áo khoác màu bạc trên biển khơi, chói lọi lấp lánh.
Xa xa mơ hồ có thể nhìn thấy được một ít ngọn đèn, thinh thoảng lại truyền tới thanh âm tiếng còi hơi, sió biển thổi qua, sóng biển vỗ bờ, thanh âm tiếng sóng giã vào tảng đá phát ra tiếng vang nhè nhẹ, trực tiếp bao phũ tiếng còi hơi vang xa xa.
Bởi vì khu nhà giàu nằm gần hải vực này chỉ vừa được phát triển không lâu, người vào ở vẫn còn rất ít, cả khu biệt thự chỉ leo lét vài ánh đèn. Đồng thời con đường đi qua khu này có vé thập phần quạnh quẽ, chỉ có một chiếc xe Benz có cửa sồ bị đánh vờ đang đỗ ngay ven đường.
Nương ánh trăng, mơ hồ có thể nhìn thấy chiếc xe đang đung đưa thật nhẹ, trong xe truyền ra tiếng va chạm kịch liệt cùng tiếng thở dốc dày đặc, nhưng thanh âm hoàn toàn bị tiếng sóng biển bao phũ.
Trong xe, quần áo trên người Lý Dĩnh hoàn toàn bị xé nát. đôi tất chân màu da bị kéo xuống tận mắt cá. ánh trăng chiếu vào da thịt bóng loáng như nước của nàng, có thể rõ ràng nhìn thấy trên làn da hiện lên vẻ đỏ ửng.
Lúc này nàng bị Trần Phàm đè ép bên dưới thân thể, hai chân giang rộng ra, thành hình chữ nhân, theo mỗi lần Trần Phàm đẩy vào, thân thể của nàng không tự chữ được liền run rẩy.
Trước đó khi cây thương của Trần Phàm lần đầu tiên vọt vào hoa viên thần bí, nàng chỉ cảm thấy hoa viên thần bí giống như bị xé nứt ra, sự đau đớn toàn tâm hướng bốn phía lan tràn, làm nàng không thể khống chế chảy nước mắt.
Lúc sau, mỗi một lần Trần Phàm đẩy vào, đều mang đến sự đau đớn kịch liệt cho nàng, nhưng...sau thoáng đau đớn ngắn ngùi, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được một loại cảm giác chưa từng được thể nghiệm bao giờ, loại cảm giác này giống như bị điện giật, toàn thân trào ra một cỗ cảm giác tê dại, cả thân thể giống như hóa thành nước, hoàn toàn mềm nhũn.
Qua cơn đau đớn kịch liệt chờ đón chính là khoái cảm, làm thân thể của nàng càng run rẩy dừ dội, miệng không khòi mở ra, phát ra tiếng rên rỉ đầu tiên.
Thanh âm rất nhỏ, bị tiếng sóng biển truyền đến bao phũ, lại rõ ràng rơi vào trong lỗ tai Trần Phàm.
Vào lúc này Trần Phàm vẫn bị lệ khí bao phũ, không còn chút lý trí, tiếng rên rỉ thình lình cũa Lý Dĩnh lập tức liền kích thích hắn, hắn lập tức gia tốc, biên độ run rầy của thân thể càng lúc càng lớn.
Tiếng đẩy, tiếng hít thở, tiếng rên rỉ, tiếng sóng biển, tiếng tiếng không ngừng, dung họp cùng một chỗ, soạn nên một khúc quân hành dục vọng.
Nương theo một tiếng rên rỉ thật lớn của Lý Dĩnh, khúc cạn người tán.
Lý Dĩnh chỉ cảm thấy khí lực toàn thân giống như bị rút cạn sạch, không thể động đậy, mà Trần Phàm lại thẳng tắp đè trên thân thể nàng, thân thể hai người hoàn mỹ kết họp với nhau.
Cảm nhận được sức nặng thân thể của Trần Phàm. Lý Dĩnh bị ép tới mức có chút khó chịu, nhịn không được mở hai mắt ra.
Trong con ngươi bị nhiễm ướt, một mảnh mông hing, bên trong mông hing. ánh mắt cực kỳ phức tạp, có hối hận, có ủy khuất, cũng có một tia mê ly không thể che giấu.
Nương ánh trăng, nàng rõ ràng chửng kiến, trên gương mặt lạnh lùng vô tình lại kiên nghị của Trần Phàm dính đầy mồ hôi, trong bóng đêm. Trần Phàm cũng không mở to mắt, mà giống như một đứa bé trai bướng binh, đang dựa lên trên người của nàng, thở hổn hển, tựa hồ đang hường thụ sự yên lặng sau khi bão táp đi qua.
Đưa ánh mắt dời đi. Lý Dĩnh nhìn thấy được từng vết sẹo thật rõ ràng trên người Trần Phàm, những vết sẹo che kín thân thể hắn, nhìn qua giống như những con rít lớn, rất sống động, hoặc giống như những sợi giấy lụa bị xé nát rồi ráp lại, nhìn thật ghê người.
Gió đêm thổi qua, thổi lên thân thể mềm mại ướt đẫm mồ hôi của Lý Dĩnh, làm cả người nàng không khỏi khẽ run lên.
Thân thể rung động làm hô hấp của nàng chợt dừng lại, hai chân không khỏi kẹp chặt.
Sau đó...nàng rõ ràng cảm nhận được, cây thương đang nằm bên trong hoa viên thần bí bởi vì hành động này của nàng tựa hồ lại bành trướng lên thêm một lần nữa.
khoái cảm đã thối lui cũng tùy theo xuất hiện, hô hấp của nàng lại trở nên dồn dập.
Mà trái lại Trần Phàm tựa hồ giống như đã hôn mê, vẫn nhắm chặt hai mắt, hơi thở hào hển cũng đã trở nên bằng phẳng hơn.
- Trần Phàm...
Trong đêm đen. Lý Dĩnh mở miệng kêu gọi Trần Phàm, thanh âm rất nhẹ, hơi run
rẩy.
- Ba.
Không tiếng trả lời, lại chỉ có tiếng sóng vỗ ngoài bờ biển vang lên bên tai Lý Dĩnh.
- Trần Phàm.
Lý Dĩnh theo bản năng vươn tay, run rẩy sờ lên khuôn mặt Trần Phàm một chút.
Có lẽ do nguyên nhân quá mức khẩn trương, vừa sờ đến khuôn mặt Trần Phàm, tay nàng lại rụt nhanh trở về, sau đó nhìn thấy Trần Phàm vẫn không có phản ứng, lại oiốt ve khuôn mặt Trần Phàm, vỗ nhè nhẹ.
Trong bóng đêm. Trần Phàm vẫn không có phản ứng, chỉ có cây thương ở thân dưới lại dựng đứng lên, cảm giác khác thường, làm Lý Dĩnh nhịn không được bắt đầu vận vẹo thán thể mềm mại.
Vừa uốn éo, cả người Lý Dĩnh vô cùng khoái cảm, hơi thở trở nên dồn dập, đồng thời trong lòng tràn ra một nỗi xúc động điên cuồng.
- Nếu như đã vậy, không bằng hoàn toàn phóng túng một phen, xem như kết thúc cuối cùng, qua đêm nay, mình cùng hắn sẽ là người xa lạ.
Trong lòng tràn ra ý nghĩ này, thân thể nguyên bản vốn mềm yếu của Lý Dĩnh không biết từ đâu tuôn ra một cỗ khí lực, hai tay chống lại chỗ ngồi, dùng sức nhỏm dậy, đồng thời dùng một tay đẩy ngã Trần Phàm.
Trần Phàm giống như vẫn còn hôn mê, không có bất kỳ tri giác, tùy ý cho Lý Dĩnh đẩy ngã hắn, chỉ có cây thương vẫn dựng sừng sừng trong bóng đêm.
Đẩy ngã Trần Phàm, nhìn cây thương dựng thẳng trong bóng đêm. đồng thời còn đõ tươi, khuôn mặt Lý Dĩnh chợt nóng lên, cả người chợt run rây.
Sau đó...nàng cắn răng, trực tiếp ngồi lên trên người Trần Phàm.
- A...
Một âm thanh giống như thống khổ, lại như đang hung phấn rên rỉ. Lý Dĩnh giống như một kỵ sĩ, hai tay bóp chặt cơ ngực cửng rắn như sắt của Trần Phàm, dùng sức nhún mạnh.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây...
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lý Dĩnh hoàn toàn lâm vào trong cảnh giới vong ngã, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân đỏ ửng, mỗi một lần nhỏm lên đều rên rỉ một tiếng, thanh âm càng lúc càng lớn, giống như muốn phân tranh cao thấp với tiếng sóng biển. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Loại phóng túng này mang tới cảm giác thật kỳ dị, làm nàng hoàn toàn sa vào, không thể tự kìm chế.
Trong bóng đêm, nguyên bản Trần Phàm giống như một con rối nằm im trên ghế, hơi thở đột nhiên trở nên dồn dập, cảm giác kỳ dị lưu động trong thân thế giống như lay tinh hắn khòi vực sâu, hắn chậm rãi mở mắt.
Cùng lúc đó, lý trí bị lệ khí cắn nuốt lúc trước cũng dần dần khôi phục, ý thức hoàn toàn khôi phục thanh tinh.
Mở mắt ra, nhìn Lý Dĩnh giống như một kỵ sĩ đang cười trên người mình tung hoành, đồng tứ của Trần Phàm không khỏi trợn tròn xoe.
Sao lại thế này?
Trần Phàm theo bản năng tự hôi chính mình.
Rất nhanh. Trần Phàm liền nhớ tới sau khi mình giết chết Tá Đằng Dụ Nhân tại quyền tràng ngầm, sau đó bệnh tình phát tác.
Đối với việc mình mắc phải loại quái bệnh này, Trần Phàm so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng, hắn biết một khi bệnh tình của mình phát tác, sẽ hoàn toàn mất đi quyền khống chế đối với thân thể, đồng thời các loại năng lực phản ứng của thân thể không có chút nào giảm bớt, ngược lại còn khủngbố hơn lúc đang thanh tinh.
Mà một khi bệnh tình phát tác, chỉ khi phát tiết lệ khí trong nội tâm, mới có thể khôi phục lại bình thường.
Dưới tình huốngbình thường, có ba loại phương pháp phát tiết, loại thứ nhất chính là thực hiện bạo lực, loại thử hai là tìm nữ nhân phát tiết, loại cuối cùng là uống loại thuốc lúc trước Dai Fu đưa cho hắn.
Phương thức hoàn mỹ nhất chính là thông qua lực lượng của ý chí gắt gao chống
cự.
Từ sau khi trở lại quốc nội. Trần Phàm có mấy lần bệnh tình muốn phát tác, đều thông qua lực ý chí chống cự, do đó ngăn cản được bệnh tình phát tác.
Nhưng ngày hôm nay sau khi hắn giết chết Tá Đằng Dụ Nhân, bệnh tình đã hoàn toàn phát tác, ý chí chống cự hoàn toàn mất đi tác dụng.
Khi đó hắn còn sót lại một tia lý trí để cho hắn lựa chọn trước tiên rời đi.
Bởi vì hắn sợ sau khi mình hoàn toàn bị lạc, sẽ lạm sát kẻ vô tội.
Nhưng hắn thật khônangờ Lý Dĩnh sẽ đi theo hắn.
Sau đó hắn đang cố hết sức chống cự lệ khí trong cơ thể đồng thời còn nhắc nhờ Lý Dĩnh rời đi.
Tiếp tục sau đó...
Đột nhiên. Trần Phàm đang nhớ lại sau khi mình bị lạc mình, đã mạnh mẽ chiếm hừu Lý Dĩnh.
Nhưng...
Nhìn Lý Dĩnh đang cười trên người mình, gương mặt lại thật phóng đàng. Trần Phàm cũng mơ hồ - trước đó lúc hắn chiếm lấy Lý Dĩnh, bệnh tình hoàn toàn phát tác, mất phương hướng cũng không có ý thức, sau khi phát tiết hắn vẫn giống như trước kia mỗi một lần phát tác đều lâm vào trong hôn mê.
Đây cũng chính là nói, sau khi hắn hôn mê Lý Dĩnh đã chữ động làm như vậy.
Lý Dĩnh hoàn toàn lâm vào trong phóng túng, cũng không nhận thấy được Trần Phàm đã thức tinh, cũng không nhận thấy được Trần Phàm bởi vì sự uốn éo kịch liệt của nàng mà theo bản năng di chuyên nhúc nhích thân hình, thay đối một tư thế càng thêm thoải mái, càng không nhận thấy được hơi thở Trần Phàm trở nên càng ngày càng dồn dập.
- A
Không biết qua bao lâu, cả người Lý Dĩnh kịch liệt chấn động, sau đó giống như phát điên, cả người run rẩy không dứt, mỗi một lần run rẩy hai chân đều gắt gao kẹp lại cùng một chỗ, đem Trần Phàm đẩy lên tận đinh khoái hoạt.
Sau mười mấy giây đồng hồ run rẩy, cả người Lý Dĩnh vô lực ngã xuống trên người Trần Phàm, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.
Dưới ánh trăng, thân thể của nàng hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi, giống như bị mẫn cảm, thân thể đỏ ửng, nhất là trước ngực, cổ, lỗ tai, gương mặt hoàn toàn đõ rực.
Cảm thụ được thân thể mềm mại của Lý Dĩnh, ngửi được hương thơm trên người nàng, nhìn thấy tư thế hiện tại của hai người, biểu tình Trần Phàm trở nên có chút mở mịt.
Hắn không biết nên xứ lý chuyện này như thế nào.
Nguyên bản bệnh tình phát tác, cường bạo Lý Dĩnh, điều này là hắn không đúng, hắn hãn nên giải thích hoặc xin lỗi Lý Dĩnh.
Nhưng sau khi cường bạo nàng. Lý Dĩnh lại chũ động đẩy ngã hắn ngược lại...
Bên trong mở mịt. Trần Phàm chớp mắt, thân mình cũng không dám hành động thiếu suy nghL sợ đánh thức Lý Dĩnh đang hường thụ dư vị khoái hoạt.
Bỗng nhiên...
Lý Dĩnh đang nhắm chặt hai mắt, kìm lòng không được vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Trần Phàm.
Động tác này của Lý Dĩnh lập tức làm khuôn mặt Trần Phàm truyền đến một cỗ cảm giác ngửa ngáy, đồng thời theo bản năng chuyên khuôn mặt một chút, cố aắng trốn tránh.
Ân?
Lý Dĩnh giống như đã nhận ra điều gì, thân mình thoáng khựng một chút, theo sau lập tức mở mắt.
Ngay sau đó, ánh mắt hai người gặp nhau trên không trung...