Cực Phẩm Thiên Vương

chương 223: phải đi! (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhẹ lắc đầu, Trần Phàm không thèm tiếp tục nghĩ vấn đề làm người ta đau đầu này, quay trở vào gian nhà trúc.

Bởi vì có mặt Trần Phàm. Hoàng Phủ Hồng Trúc, Tô Thanh Hải, Tiêu Viễn Sơn ba người cùng đứng chung một chiến thuyền, vì thế giữa ba người cũng không quen thuộc nhau, thậm chí bởi vì Trần Phàm rời khỏi phòng, ba người cơ bản không hề trao đổi, mà đều tự làm chuyện của mình.

Nhận thấy được điểm này, trong lòng Trần Phàm ngầm thở dài, bất quá hắn cũng không quá lo lắng, theo hắn xem ra, theo thời gian trôi qua, ba phương thế lực hợp tác với nhau, cuối cùng hẳn sẽ có thể dung hợp cùng một chỗ thật tốt, dù sao bọn họ có chung lợi ích cùng mục tiêu, xem như được buộc chung một sợi dây thừng.

Trong một giờ sau, do Trần Phàm chủ đạo, ba phương thế lực đem một ít vấn đề quan trọng xây dựng lại tập đoàn thương thảo một phen, cuối cùng do Trần Phàm quyết định, tập đoàn xây dựng như thế nào hắn không nhúng tay vào, do ba phương thế lực cùng nhau thương thảo, trong vòng ba ngày xuất ra bản kế hoạch, sau đó dựa theo kế hoạch thực hiện.

Trần Phàm quyết định đều được mọi người đồng ý, thời gian gặp mặt ngắn ngủi cũng đã kết thúc.

Khi nhóm người Trần Phàm đi ra Thạch Phong Trà Viên, khách nhân trong gian nhà trúc còn lại cũng đã rời đi, Mạc lão tự mình đưa tiễn, điều này làm cho Tiêu Viễn Sơn. Dương Viễn hai người được sủng ái mà lo sợ.

- Tiểu Phàm, cuối tuần nhớ đưa San San về nhà ăn cơm, gần đây chú và dì đều sẽ ở lại Đông Hải.

Trước khi rời đi, Tô Thanh Hải vỗ bả vai Trần Phàm nói.

Trần Phàm cười gật đầu:

- Ân.

Thấy Trần Phàm gật đầu, Tô Thanh Hải cũng không dừng lại, lên xe rời đi trước.

Trong xe, Tô Thanh Hải ngồi băng sau nhẹ nhàng nhu nhu huyệt Thái Dương một chút, sau đó nhìn kính chiếu hậu, rõ ràng nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc đi sau cùng lại đi tới trước người Trần Phàm, ánh mắt nhìn Trần Phàm hơi có vẻ phức tạp. Phát hiện này làm trong lòng Tô Thanh Hải chấn động, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

- Trần tiên sinh, anh cho chút thời gian, tôi có chuyện riêng muốn nói với anh.

Hoàng Phủ Hồng Trúc đứng trước người Trần Phàm, sắc mặt phức tạp nói.

Ánh trăng chiếu vào trên gương mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc, làm Trần Phàm có thể rõ ràng nhìn thấy, biểu tình tự tin âm lãnh của dĩ vãng biến mất không còn thấy tăm hơi trên mặt nàng, chỉ còn lại sự lo âu.

Vô cùng lo âu!

Biểu hiện dị thường của Hoàng Phủ Hồng Trúc, không khỏi làm Trần Phàm nghi ngờ.

Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng bởi vì Tiêu Viễn Sơn cùng Dương Viễn còn chưa rời đi, vì thế Trần Phàm chỉ gật nhẹ đầu, cũng không hỏi nhiều.

- Dương tiên sinh, anh đi trước một bước, tôi có chuyện cần bàn với Trần tiên sinh.

Thấy Trần Phàm đáp ứng, Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ nhàng thở ra, nhìn Dương Viễn đang đứng trước xe nói.

Dương Viễn "ân" một tiếng, sau đó vẫy chào Trần Phàm, lên xe rời đi.

Cùng lúc đó Tiêu Viễn Sơn cũng biết điều tự lên xe, ngay trong nháy mắt bước vào xe, diễn cảm của hắn trở nên cực kỳ phức tạp.

Lấy ánh mắt của hắn, tự nhiên nhìn ra được quan hệ giữa Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc tựa hồ không đơn giản.

Kể từ đó, ba phương thế lực có hai phương đều quan hệ chặt chẽ với Trần Phàm, chỉ có Tiêu gia thông qua quan hệ giữa Tiêu Phong cùng Trần Phàm mới đạt được cơhội lần này.

- Cha, nếu con nói, sỡ dĩ hắn giúp Tiêu gia chúng ta như vậy, đơn giản vì con là bạn hắn, cha tin không?

- Hắn khác với những công tử ca khác. Trong từ điển của hắn, đối với bạn bè căn bản không có hai chữ ích lợi. Lấy tâm thổ lộ tình cảm, đây là nguyên tắc hắn giao kết bạn bè.

- Dù theo lời cha nói, hắn giúp Tiêu gia chúng ta có mục đích, thì tính sao?

- Cha, chẳng lẽ cha không biết là lấy ân tình của hắn đối với Tiêu gia chúng ta, dù Tiêu gia vì hắn trả giá hết thảy cũng là đáng phải không? Nếu...nếu quả thật có một ngày như vậy, Trần Phàm có chỗ nào cần đến chúng ta, con hi vọng Tiêu gia có thể không tiếc hết thảy trả giá đi giúp hắn!

Trong lúc nhất thời, trong đầu Tiêu Viễn Sơn dần hiện ra lời Tiêu Phong nói với hắn.

- Thôi, tiểu Phong, cha nghe lời con, không đi nghĩ nhiều, chẳng sợ hắn chơi Tiêu gia chúng ta, cha cũng đành chịu!

Bên tai quanh quẩn lời nói của Tiêu Phong, Tiêu Viễn Sơn phun ra một hơi thật mạnh, ánh mắt trở nên kiên định trước nay chưa từng có.

Giờ khắc này, hắn chân chính đem tương lai Tiêu gia áp lên trên người Trần Phàm.

Đổ thắng, Tiêu gia quật khởi không phải là việc khó!

Thua cuộc, Tiêu gia hoàn toàn xuống dốc!

Nhìn thấy Tiêu Viễn Sơn cùng Dương Viễn lần lượt rời đi, Trần Phàm nghi hoặc nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc, hỏi:

- Hoàng Phủ tiểu thư, thoạt nhìn cô tựa hồ gặp một chút phiền toái, hơn nữa phiền toái này đối với bản thân cô thập phần trọng yếu. Tôi rất hiếu kỳ, là phiền toái gì có thể làm cho cô lo lắng như thế? Chẳng lẽ hành động trả thù gần đây của Sơn Khẩu Tổ?

- Đương nhiên không phải.

Gió đêm thổi bay mái tóc đen phiêu dật của Hoàng Phủ Hồng Trúc, giờ phút này nàng tựa hồ lại biến thành một nữ nhân bình thường khi bị Sở Qua trêu chọc sẽ tức giận. đối mặt suy đoán của Trần Phàm, nàng nhẹ lắc đầu, sau đó thở dài nói:

- Năm ngày nữa là ngày giỗ của Vấn Thiên.

Ngày giỗ Sở Vấn Thiên?

Trong lòng Trần Phàm khẽ động, lại không nói gì.

- Theo đạo lý mà nói, ngày giỗ của Vấn Thiên, tiểu Qua hẳn là đi tế bái.

Hoàng Phủ Hồng Trúc khổ sáp nói.

Trần Phàm nghe ra ý tứ trong lời nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc:

- Hay là tiểu Qua không muốn đi?

- Ân.

Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ gật đầu.

Trần Phàm sửng sốt:

- Vì sao? Căn cứ theo lời cô nói, tiểu Qua rất yêu thương cha của nó. Hơn nữa thông qua một ít lời nói và việc làm bình thường của nó, tôi cũng nhìn ra được nó rất tôn kính cha nó, làm sao có thể không đi?

- Là tôi không nói rõ ràng.

Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi xin lỗi nói:

- Nó không phải không đi tế bái, mà là nó không đi cùng chúng tôi, lại định đợi chúng tôi cúng xong nó tự mình đi.

Nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc vừa nói như thế. Trần Phàm hoàn toàn hiểu được!

Hiển nhiên, ở ngày giỗ của Sở Vấn Thiên, cả đại lão Hồng Trúc bang đều sẽ đi tham gia tế bái, mà Sở Qua vốn là con trai càng phải nên đi!

Vấn đề là ở chỗ, Sở Qua không có ý định cùng đi với Hoàng Phủ Hồng Trúc và các đại lão Hồng Trúc bang.

Điều này nhiều ít có chút phá hư quy củ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Dù sao ở thời gian tế bái, làm người thân, Sở Qua phải là người đầu tiên thắp nhang!

- Tôi hiểu được ý của cô.

Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói:

- Cô yên tâm, tôi sẽ thuyết phục nó đi.

- Cảm ơn.

Nghe được lời hứa của Trần Phàm, trong con ngươi Hoàng Phủ Hồng Trúc toát ra ánh mắt cảm kích, vô cùng cảm kích, ngay cả thanh âm cũng có chút run rẩy.

Nhận thấy được vẻ dị thường của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm không khỏi ngầm thở dài, hắn biết nữ nhân trước mắt tuy rằng ở trước mặt người ngoài luôn làm ra vẻ tàn nhẫn độc ác, nhưng tận sâu trong nội tâm lại có địa phương cực kỳ yếu đuối.

Theo ý nào đó mà nói có thể cho rằng đó là khúc mắc của Hoàng Phủ Hồng Trúc.

Dù đã hiểu được điểm này, nhưng Trần Phàm cũng không nghĩ muốn trợ giúp Hoàng Phủ Hồng Trúc tiêu trừ khúc mắc, bởi vì hắn biết, cởi chuông cần do chính người buộc chuông, hết thảy đều phải dựa vào chính bản thân Hoàng Phủ Hồng Trúc.

Cũng giống như Tô San, ngoại trừ ban ngày, buổi tối Trương Thiên Thiên tựa hồ rất ít qua đêm trong ký túc xá.

Buổi tối, sau khi nàng đi chích thuốc, về đến nhà cũng đã hơn mười giờ.

Bồi nàng đi chích thuốc truyền nước biển không phải là mẹ của nàng, càng không phải là cha nàng, trên thực tế, công tác của cha nàng luôn luôn bề bộn nhiều việc, bận đến mức không thể lo cho gia đình, mà mẹ của nàng công tác trong hệ thống tài chính Đông Hải, công tác cũng rất bận rộn, phần lớn thời gian cũng không hề quan tâm việc trong nhà.

Ngày trước nàng được ông nội bà nội chăm sóc tới lớn, sau đó ông bà nội qua đời, cha mẹ nàng liền thuê một bảo mẫu cho nàng.

Theo ý nào đó mà nói, mấy năm nay nàng sống chung với bào mẫu so với việc sống chung với cha mẹ thời gian càng nhiều hơn.

Ví dụ đêm nay, bồi nàng đến bệnh viện truyền nước biển không phải là mẹ nàng, mà là bào mẫu của nàng!

Nhưng...làm cho nàng cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn chính là cha mẹ nàng trong dĩ vãng vốn luôn cực kỳ bận rộn, hôm nay lại cùng ở nhà, hơn nữa còn ngồi trong phòng khách nghị luận gì đó, thần tình có vẻ hưng phấn.

- Thiên Thiên, đã trở về sao, cảm giác thế nào? Khá hơn chút nào không?

Nhìn thấy Trương Thiên Thiên cùng bảo mẫu đi vào nhà, mẹ của Trương Thiên Thiên là Phùng Đình vội vàng đứng dậy, vẻ mặt quan tâm hỏi han.

Cùng lúc đó, cha của nàng Trương Sinh Quang có được danh khí không nhỏ trong lĩnh vực đầu tư quốc nội cũng đứng lên, nói:

- Gần đây thời tiết thay đổi thất thường, con phải chú ý mặc thêm quần áo, đừng chỉ lo mặc đồ đẹp...

Được sự quan tâm hiếm hoi của cha mẹ, làm trong lòng Trương Thiên Thiên không khỏi chảy qua một dòng nước ấm, trên mặt cũng lộ ra dáng tươi cười ngọt ngào, nhẹ gật đầu:

- Đã biết...

- Tiểu Vân, cô quay về phòng ngủ trước đi, chúng tôi có chuyện muốn nói với Thiên Thiên.

Trương Thiên Thiên vừa đáp lời, mẹ của nàng Phùng Đình khẩn cấp nhìn bảo mẫu nói.

Bảo mẫu này là do nàng tuyển lúc trước, sở dĩ tuyển chọn, là bởi vì nàng thấy với diện mạo bên ngoài của bảo mẫu, không có khả năng xảy ra chuyện lăng nhăng gì với cha của nàng.

- Dạ...

Bảo mẫu tên tiểu Vân gật đầu, sau đó xoay người ôn nhu nói với Trương Thiên Thiên:

- Tiểu thư, trước khi ngủ chớ quên uống thuốc...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio