Cực Phẩm Thiên Vương

chương 247: sơn động đơn độc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đông Hải vào cuối tháng mười hai, đã hoàn toàn tiến nhập mùa đông, nhiệt độ không khí mặc dù không lạnh như phương bắc, nhưng phía nam vẫn có âm lãnh đặc hữu, làm cho không người nào có thể chịu được, nhất là dưới tình huống có mưa tuyết, loại âm lãnh này trực tiếp lạnh tới tận xương tủy.

Vào buổi sáng còn chút ánh nắng, tới khoảng mười một giờ, đột nhiên lại hạ xuống mưa tuyết, gió mạnh tàn sát bừa bãi, nhiệt độ không khí thẳng tắp giảm xuống.

Trong một bụi cỏ tùng trên quốc lộ Vân Sơn thông hướng đường cao tốc, Độc Nhất Đao ôm Sở Qua vừa chạy thoát, đang nhờ bụi cỏ che lấp, ẩn núp mà đi.

Phía trước, hắn ôm Sở Qua từ trên thác nước nhảy xuống, rớt vào trong đầm, quần áo trên người hoàn toàn ướt đẫm, lúc này bị gió lạnh thổi qua, có địa phương thậm chí còn bị kết băng, mặc lên người lạnh đến tận xương.

Không riêng gì hắn, Sở Qua cũng giống như vậy.

Trong lòng hắn, Sở Qua đang hôn mê, thân thể không thể khống chế run rẩy lên, môi đông lạnh đến phát tím, sắc mặt một mảnh tái nhợt.

Cảm thụ được nhiệt độ cơ thể khủng bố trên người Sở Qua, đôi mày Độc Nhất Đao nhíu chặt vào nhau.

Theo hắn xem ra, lúc này Sở Qua đã bị sốt cao, hơn nữa quần áo trên người lại giống như khối băng, nếu không thể đúng lúc đưa tới bệnh viện, chỉ sợ sẽ nguy hiểm tính mạng.

Hiểu được điểm này, Độc Nhất Đao cũng không dám chạy trên đường lớn, bởi vì hắn đã phát hiện có vài chiếc xe hơi từ trên núi chạy xuống, khoảng cách chỉ cách hắn và Sở Qua vài cây số mà thôi, nếu hắn ôm Sở Qua xuất hiện trên đường lớn sẽ lập tức bị phát hiện.

Một khi bị phát hiện, bọn họ nhất định phải chết!

Âm thầm hít sâu một hơi, cánh tay còn lại của Độc Nhất Đao kẹp chặt Sở Qua, sau đó nhanh thêm tốc độ.

Có lẽ do nguyên nhân quá mức rét lạnh, có lẽ cánh tay Độc Nhất Đao dùng sức quá mạnh. Sở Qua đột nhiên phát ra tiếng rên đau đớn.

Nghe tiếng rên đau đớn, Độc Nhất Đao theo bản năng dừng bước.

Trong ánh nhìn chăm chú của Độc Nhất Đao, Sở Qua chậm rãi mở mất, con ngươi ảm đạm không ánh sáng, thân thể không thể khống chế run rẩy lên, hàm răng va vào nhau lộp cộp.

- Sở thiếu, cậu ráng kiên trì một chút, khi đến được đường cao tốc thì tốt rồi.

Độc Nhất Đao thấy thế, tâm tình áp lực tới cực điểm, phía trước khi nhảy xuống thác nước, điện thoại của hắn và Sở Qua toàn bộ bị ngâm nước hư hỏng, căn bản không thể liên hệ với bên ngoài, biện pháp duy nhất là phải chạy tới đường cao tốc tìm cơ hội đi nhờ xe.

Nghe được lời của Độc Nhất Đao, trong con ngươi vốn ảm đạm không ánh sáng của Sở Qua chợt toát ra ánh mắt lo lắng:

- Đao...Đao ca, tiểu cô cùng Trần ca không sao chứ?

- Hẳn là không có việc gì.

Độc Nhất Đao đáp.

Sở Qua chợt vui vẻ, trong con ngươi bộc phát ra một ánh sáng cực nóng, cả người giống như đã khỏi phục một tia khí lực, quẫy người một cái, kích động nói:

- Thật vậy chăng?

- Ân!

Độc Nhất Đao nặng nề gật đầu, giải thích thật nhanh:

- Hà Lão Lục bọn hắn đã từ trên núi xuống, nhưng không rời đi, mà đứng dưới chân núi, nhất định là bởi vì Trần ca của cậu đã mang theo Hoàng Phủ tiểu thư trốn ra được vòng vây.

- Không có rời đi?

Sở Qua ngẩn ra:

- Bọn hắn muốn lục soát núi sao?

- Ân.

Đối với việc Sở Qua có thể đoán được điểm này, Độc Nhất Đao vẫn không cảm thấy kinh ngạc, thân là cận vệ của Sở Qua, hắn biết rõ, trong người Sở Qua chảy dòng máu của Sở Vấn Thiên, cũng kế thừa sự thông minh tài trí của Sở Vấn Thiên.

- Như vậy là nói, Trần ca cùng tiểu cô còn gặp nguy hiểm?

Thấy Độc Nhất Đao gật đầu, hào quang hưng phấn trong con ngươi Sở Qua nháy mắt phai nhạt xuống, thần tình lo lắng.

- Sở thiếu, nếu Trần tiên sinh có thể mang theo Hoàng Phủ tiểu thư dưới tình huống bao vây như vậy chạy ra ngoài, như vậy tuyệt đối sẽ không chết ở chỗ này, cậu không cần lo lắng quá mức!

Mắt thấy bộ dáng khẩn trương của Sở Qua, Độc Nhất Đao an ủi:

- Nhưng tình huống của cậu hiện tại thập phần không xong, không cần nói thêm nữa, tiết kiệm một chút thể lực.

Có lẽ vì xác minh lời nói của Độc Nhất Đao, nguyên bản Sở Qua đã khỏi phục được một tia khí lực, thân mình lại kịch liệt run run vài cái, sau đó nháy mắt liên tục, lại nhắm lại.

Độc Nhất Đao thấy thế, biết rõ Sở Qua lại lâm vào hôn mê, không nói thêm gì nữa, hít sâu một hơi, nhanh chóng chạy thật nhanh trong lùm cỏ ven đường!

Cùng lúc đó, dưới chân núi Vân Sơn, Hà Lão Lục ngồi trong một chiếc Linlcon, sắc mặt âm trầm hút thuốc lá.

Y Nguyên là người phụ trách chỉ huy hành động lần này đang ngồi bên cạnh hắn, nhưng không hút thuốc mà ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Sơn, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Mưa tuyết rơi xuống xe, phát ra từng đợt vang giòn, thanh âm nặng nề làm tâm tình Hà Lão Lục càng thêm buồn bực, hắn dụi mạnh tàn thuốc, quay đầu nhìn về phía Y Nguyên, muốn nói gì đó, nhưng nói tới bên miệng lại nhịn xuống.

- Hà tiên sinh, mời ông kiên trì thêm một chút.

Y Nguyên làm như có thể cảm nhận được nội tâm của Hà Lão Lục, trầm ngâm nói:

- Tuy rằng tiêu tử họ Trần cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc tạm thời chạy thoát ra ngoài, nhưng từ trên sườn núi cao như vậy lăn xuống, hai người khẳng định bị thương không nhẹ, thêm thời tiết tồi tệ như vậy, hai người trốn không xa. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hà Lão Lục trầm mặc không nói.

- Thủ hạ của ta từng ở dưới trời rét lạnh của Hokkaido tiến hành qua huấn luyện nhiều năm, hơn nữa kinh nghiệm tác chiến trong rừng phong phú, bọn hắn tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của chúng ta!

Thấy Hà Lão Lục không nói lời nào, Y Nguyên lại bổ sung nói.

Hà Lão Lục liếc mắt nhìn Y Nguyên thật sâu, thanh âm khàn khàn nói:

- Nếu bọn hắn chạy trốn, chúng ta chết chắc rồi!

Chết chắc rồi!

Khi nói đến ba chữ này, thân thể Hà Lão Lục nhịn không được run run lên.

Nguyên bản theo kế hoạch hắn mượn dùng tay của Sơn Khẩu Tổ diệt trừ Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc, kể từ đó hắn chẳng những có thể trở thành long đầu của Hồng Trúc bang, hơn nữa cũng không cần phải lo lắng bị Trần gia trả thù, dù sao Trần Phàm chết trong tay Sơn Khẩu Tổ, hơn nữa ngoại trừ người của Hồng Trúc bang hay biết thì không ai hay biết tất cả những chuyện này là do hắn trù hoạch!

Mà một khi hắn trở thành long đầu của Hồng Trúc bang, những đại lão đã bị khống chế, hắn tin tưởng những đại lão kia ở trước mặt ích lợi cùng tử vong, tuyệt đối sẽ không bán đứng hắn!

Lý tưởng thật đẹp đẽ, nhưng sự thật lại phũ phàng.

Hà Lão Lục vốn cho rằng kế hoạch của mình hoàn hảo không chê vào đâu được, lại thật không ngờ thực lực của Trần Phàm mạnh tới mức làm kẻ khác giận sôi, dưới loại tình huống này còn có thể chạy trốn.

Hắn biết rõ, một khi Trần Phàm chạy ra Vân Sơn, lấy tính cách của Trần Phàm, tuyệt đối sẽ khởi xướng trả thù!

Hắn từng kiến thức qua thủ đoạn tàn nhẫn của Trần Phàm, đối với việc Trần Phàm trả thù, hắn thật sâu kiêng kỵ!

Nghe được lời nói này của Hà Lão Lục, sắc mặt Y Nguyên cũng trở nên có chút khó coi, bất quá cũng không nói gì, ở trên Vân Sơn, ngoại trừ mấy tên Ninja bị Trần Phàm giết chết, những Ninja khác hiện tại đã võ trang đầy đủ, ba người làm một tổ, dùng phương thức giống như tung lưới, từ dưới núi đi lần lên tìm tòi khắp bốn phía.

Giữa sườn núi, có một gốc cây đại thụ cao ngút sinh trưởng, cây đại thụ rất lớn, dù bốn người vòng tay ôm cũng không hết, cao tới mấy chục thước, cành lá rậm rạp, niên đại đã lâu.

Chung quanh đại thụ phân tán lên một ít tảng đá lớn, trong khe tảng đá rậm rạp cỏ dại cao ngập đầu, chỉ còn lộ ra đỉnh tảng đá.

Trong mặt sau một bụi cỏ tùng, có một hang động, cửa động rất nhỏ, chỉ có thể cho một người chui vào, hơn nữa còn bị cỏ dại cùng cảnh lá đại thụ che lấp, nếu không đến gần bên căn bản không thể phát hiện.

Năm phút trước, Trần Phàm đã phát hiện cái hang này, không chút do dự ôm Hoàng Phủ Hồng Trúc chui vào.

Sau khi vào sơn động, Trần Phàm cũng không ôm Hoàng Phủ Hồng Trúc đi sâu vào trong, thứ nhất bên trong hang động vô cùng tối đen, đưa tay không thấy năm ngón, đi sâu vào trong cũng không phải quyết định chính xác, nhất là bên trong không khí lại càng thấp hơn, còn nghe tiếng nước chảy, rõ ràng có nước chảy qua.

Ngồi sau một khối đá cách cửa động chỉ có hai thước, nương theo ánh sáng mỏng manh ngoài cửa động, Trần Phàm nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc vẫn bị vây trong hôn mê, chiếc áo màu đen dính máu bị gió lạnh thổi qua có chút đông lại.

Hoàng Phủ Hồng Trúc trong cơn hôn mê tựa hồ không thể thích ứng nhiệt độ không khí chung quanh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi trắng xanh, thân thể như chạm điện, không ngừng run rẩy.

Tuy rằng nàng từng theo Độc Nhất Đao học tập cách đấu cùng đao pháp, tố chất thân thể tốt hơn nữ nhân bình thường rất nhiều, nhưng so sánh với Trần Phàm, kém hơn nhiều lắm, đồng dạng là trên sườn núi lăn xuống, tuy rằng trên người Trần Phàm thụ thương không ít, nhưng vẫn hành động tự nhiên, mà hô hấp của nàng đã có chút suy yếu.

- Tinh tinh.

Trần Phàm thấy thế, hai tay ôm bả vai nàng, dùng sức lắc vài cái.

Hắn biết rõ ở trong hoàn cảnh rét lạnh như thế, nếu nàng luôn bị vây trong trạng thái hôn mê là một việc thập phần nguy hiểm.

Bị Trần Phàm lay động, Hoàng Phủ Hồng Trúc chậm rãi mở mắt.

Ngay sau đó, thân thể Hoàng Phủ Hồng Trúc đột nhiên cứng đờ, thần kinh căng thẳng, thậm chí trực tiếp ngừng thở!

Rất nhanh, nàng thông qua ánh sáng yếu ớt nhìn thấy rõ Trần Phàm, thân thể thoáng thả lỏng, thở hổn hển mấy hơi, suy yếu nói:

- Tôi...chúng ta thế nào rồi?

- Còn trên sườn núi.

Trần Phàm cũng không giấu diếm:

- Hà Lão Lục bọn hắn đang dưới chân núi. Ninja đang lục soát núi!

- Lục soát núi?

Đôi mày Hoàng Phủ Hồng Trúc trong nháy mắt nhíu lại, nhưng thân mình càng run rẩy dữ dội hơn.

- Ân.

Trần Phàm gật gật đầu, nói:

- Căn cứ khoảng cách từ dưới chân núi lên tới đây, phỏng chừng thêm bốn mươi phút đám Ninja sẽ tìm tới nơi này.

Lúc này Hoàng Phủ Hồng Trúc trầm mặc, chuyện cho tới bây giờ, nàng căn bản nghĩ không ra phương pháp nào đào thoát.

Trong lúc trầm mặc, thân thể nàng không khống chế được run run lên, trong con ngươi hiện lên chút do dự, sau đó trong lòng chợt kiên quyết, nhích qua bên cạnh Trần Phàm, rúc vào trong lòng hắn, suy yếu hỏi:

- Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?

- Bốn mươi phút sau, đám Ninja hẳn sẽ tìm tới nơi này, đến lúc đó tôi sẽ leo lên trên cảnh đại thụ trên cửa động, chờ bọn hắn tiến đến. Ngọn núi này tuy không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, bọn hắn lại sợ chúng ta chạy trốn nên không khả năng tụ tập cùng một chỗ lục soát núi, hơn phân nửa sẽ tách ra hành động.

Trần Phàm thấy nàng quá lạnh, lập tức vươn tay kéo nàng vào trong lòng.

- Chỉ cần tôi cướp được vũ khí, như vậy chạy ra nơi này tuyệt đối không thành vấn đề!

Nói xong lời cuối cùng, trên người Trần Phàm lại tràn ngập sát ý mãnh liệt, đối với hắn mà nói, đây là lần đầu tiên gặp được nguy cơ lớn nhất từ sau khi trở lại quốc nội, nhưng đối với những nguy cơ mà hắn từng gặp được mà nói, đây chỉ là chuyện đùa chơi, nếu không phải mang theo Hoàng Phủ Hồng Trúc, hắn có thể tin tưởng trong vòng vây thủ kín của đám Ninja qua lại tự nhiên.

Nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không nói gì nữa, mà dán sát đầu vào ngực Trần Phàm, đôi tay băng sương ôm lấy vòng eo thô dày của hắn, thân hình vẫn run lên kịch liệt.

Nhận thấy được điểm này, Trần Phàm nghĩ nghĩ, thò tay ra sau lưng nắm lấy tay Hoàng Phủ Hồng Trúc.

Hành động thình lình của Trần Phàm, lập tức làm cho thân hình của nàng trở nên cực kỳ cứng ngắc!

- Đặt vào trong người của tôi đi, như vậy sẽ ấm áp hơn một chút.

Trần Phàm ôn nhu nói xong, theo sau cầm hai bàn tay trắng noãn của nàng, luồn vào trong y phục của mình.

Ngay sau đó, hai tay nàng vuốt ve trên da thịt Trần Phàm...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio