- Trần thiếu lưu lại mạng chó của mày cùng cha mày, mua sẵn quan tài trước đi!
Bên tai vang lên lời nói băng sương của người thanh niên cụt tay, Tưởng Khải giống như đã quên mất cơn đau nhức, hai mắt trợn trừng lên.
Hắn hốt hoảng nhìn người thanh niên cụt tay cực nhanh vọt tới bên cạnh Điền Thảo, mang theo Điền Thảo chui vào trong một chiếc xe việt dã.
Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của người đi đường và Tưởng Khải, chiếc xe đã qua cải tiến đặc thù, cũng không thể nhìn thấy rõ biển số đột nhiên khởi động, giống như một con quái thú sắt thép phát điên lao vút đi.
Có lẽ một màn vừa phát sinh, người ta chỉ được nhìn thấy ở trong phim Hollywood mà thôi. Hoặc do một màn này diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức chưa tới một phút đồng hồ, cho nên tất cả mọi người vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Chờ bọn họ kịp lấy lại tinh thần, thì chiếc xe việt dã màu đen đã hoàn toàn biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Bất quá người đi đường còn chưa rời đi, mà vẫn đứng vây quanh ở xa xa, làm cho giao thông trở nên tắc nghẽn.
Gã đại hán khôi ngô có danh khí không tầm thường trong quyền đàn ngầm Chiết Giang cùng gã thanh niên âm lãnh lái xe vẫn còn đang hôn mê, mà Tưởng Khải vừa lấy lại tinh thần, bởi vì mất quá nhiều máu, nên gương mặt trắng bệch, nỗi đau đớn kịch liệt khiến cho hắn nhe răng nhếch miệng, không ngừng thở dốc.
Thân thể hắn run rẩy, mò điện thoại di động run rẩy bấm 110, đỏ hồng mắt tru lên:
- Tôi là Tưởng Khải, tôi bị người chém đứt hai chân...
- Chào ngài, ngài vui lòng nói lại một lần, tôi không nghe được.
Trung tâm cảnh sát 110 tựa hồ không nghe được rõ ràng thanh âm của Tưởng Khải.
- Lão tử là Tưởng Khải, là con trai của Tưởng Cương! Tao ở ngoài đường bị người ta chém đứt hai chân rồi!
Tưởng Khải dùng sức rít gào, kết quả bởi vì tâm tình quá mức kích động, cho nên máu càng chảy ra nhiều hơn.
Tưởng Khải?
Con trai Tưởng Cương?
Bị người ta chém đứt hai chân?
Đầu bên kia điện thoại, cảnh sát nghe được lời của Tưởng Khải, thì đang hoài nghi có phải lỗ tai của mình xảy ra vấn đề gì hay không.
Ngay khi hắn vừa lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, tính toán xác nhận lại lần nữa, thì điện thoại đã ngắt kết nối.
Dùng sức lắc lắc đầu, hắn không dám lãnh đạm, lập tức hướng lãnh đạo hồi báo chuyện này...
Còn Tưởng Khải thấy hai chân đã hoàn toàn mất hết cảm giác của mình đổ máu càng lúc càng nhiều, thì sau khi cúp máy lại bấm số 120 của trung tâm cấp cứu nói rõ tình huống của mình ra.
Chờ sau khi làm xong những chuyện này, nhịp hô hấp của hắn càng nặng nề hơn, ý thức cũng trở nên mơ hồ.
Dùng sức cắn môi, hắn bấm dãy số điện thoại cuối cùng.
Điện thoại là gọi cho Tưởng Cương. Nguồn:
Bờ Tây Hồ, trong một gian phòng bên trong Mai gia trà xã.
Tưởng Cương ngắm nhìn Nạp Lan Hương Hương đẹp như thiên tiên đang ngồi phía đối diện, ngửi được hương thơm cơ thể phát ra từ trên người của nàng, nhịp hô hấp của Tưởng Cương hơi có vẻ biến hóa, hắn mạnh mẽ áp chế tà niệm trong nội tâm, hỏi:
- Hương Hương cô nương...
- Tưởng chủ tịch, tôi đã nói rõ ràng, nếu ông có thể đưa Trần Phàm vào chỗ chết. Nạp Lan Hương Hương này đừng nói là ngủ với ông, làm vợ bé, làm tình nhân, mà cho dù phải làm trâu làm ngựa tôi cũng đều nguyện ý.
Đôi mày thanh tú của Nạp Lan Hương Hương cau lại, sở dĩ hôm nay nàng đồng ý gặp mặt Tưởng Cương, hoàn toàn là vì muốn cùng hắn chơi bài ngửa, để sau này Tưởng Cương đừng giống như kẹo cao su kề cận bên nàng:
- Nếu như ông làm không được, vậy thì tôi sẽ không có khả năng trở thành người đàn bà của ông, hoặc là nói, không có khả năng trở thành một món đồ chơi trong tay ông.
Gương mặt Tưởng Cương thoáng biến đổi, tựa hồ thật không ngờ Nạp Lan Hương Hương sẽ nói chuyện thẳng thắn như thế này.
- Còn nữa, hôm nay là lần cuối cùng tôi và ông gặp mặt, hi vọng sau này ông đừng tiếp tục quấy nhiễu tôi, dù sao thân phận của ông quá mức cao quý, tôi sợ làm ảnh hưởng đến công tác của ông...
Nạp Lan Hương Hương thâm ý nhìn Tưởng Cương, gằn từng chữ:
- Tưởng chủ tịch, ông thấy tôi nói đúng không?
Tưởng Cương thần tình khó coi:
- Cô đang uy hiếp tôi đó sao?
- Ông có thể xem là như vậy.
Giọng nói của Nạp Lan Hương Hương hoàn toàn lạnh xuống:
- Tưởng Cương, tôi không phải loại đàn bà tùy ý chơi đùa như ông nghĩ. Nếu tôi đã dám không cho Trần Phi mặt mũi, thì cũng không sợ đắc tội ông đâu!
- Được!
Tưởng Cương giận quá thành cười:
- Như vậy tôi hi vọng tốt nhất cô nên rời khỏi Hàng Châu nhanh đi. Hàng Châu cũng không phải là Đông Bắc Nạp Lan gia đâu.
Nạp Lan Hương Hương sắc mặt phát lạnh, đang muốn nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng chuông di động của Tưởng Cương vang lên.
Tưởng Cương thần tình khó coi lấy di động ra, nhìn thấy là điện thoại của Tưởng Khải, thoáng trầm ngâm, sau đó nhíu mày chuyển liên lạc, dùng ngữ khí trầm thấp nói:
- Alo.
- Cha, cứu con...cứu con...
Đầu bên kia điện thoại, Tưởng Khải dùng hết tia khí lực cuối cùng mở miệng.
- Bá!
Bên tai vang lên tiếng cầu cứu của con mình, Tưởng Cương bật dậy khỏi chỗ ngồi.
- Tiểu Khải, con làm sao vậy?
Giọng nói Tưởng Cương đầy lo lắng hỏi.
Không tiếng trả lời, đầu bên kia điện thoại, di động rớt khỏi tay Tưởng Khải, ý thức của hắn mơ hồ, trước mắt tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh.
- Tiểu Khải!
Dưới tình thế cấp bách, cảm xúc của Tưởng Cương đã không còn khống chế được, chẳng quan tâm che giấu việc gì ở trước mặt Nạp Lan Hương Hương nữa.
Thấy Tưởng Khải không trả lời, Tưởng Cương tiếp tục rống thêm vài lần, nhưng đều không nhận được chút hồi âm nào.
Phanh!
Ngay khi Tưởng Cương vừa bị cú điện thoại bất thình lình của Tưởng Khải làm cho trở tay không kịp, thì cửa phòng hung hăng đẩy ra, một người trung niên đeo kính, làn da trắng nõn vội vàng đi nhanh vào phòng, bước đến bên cạnh Tưởng Cương, hạ thấp giọng hồi báo điều gì đó cho Tưởng Cương nghe.
Tưởng Cương sắc mặt đại biến!
Theo sau hắn nóng nảy dẫn thư ký chạy đi.
Tưởng Cương vừa đi, dựa theo sự phân phó của Nạp Lan Vĩnh Kha, Cổ Bình An phụ trách an toàn của Nạp Lan Hương Hương cũng đã tiến vào trong phòng.
- Bình An, đã xảy ra chuyện gì?
Nạp Lan Hương Hương hỏi.
- Mới vừa nhận được tin tức, con trai của Tưởng Cương là Tưởng Khải bị người phế bỏ hai chân rồi.
Cổ Bình An ngữ khí phức tạp nói.
- Nga?
Nạp Lan Hương Hương như có suy nghĩ:
- Bình An, anh nói có phải do người kia làm hay không?
- Không phải chứ?
vẻ mặt Cổ Bình An ngạc nhiên:
- Tuy rằng Tưởng Cương cũng chưa hoàn toàn được xem như một tay che trời tại Chiết Giang, nhưng lực lượng so với Chu Bình Xuyên cũng tương đương, hơn nữa sau lưng còn có lão hồ ly Tiết Hồ âm thầm ủng hộ, người kia hẳn là sẽ không bừa bãi tới mức chạy đến Hàng Châu, trực tiếp phế bỏ đứa con của Tưởng Cương a?
- Bình An, anh sai lầm rồi.
Nạp Lan Hương Hương lắc lắc đầu.
Thần tình Cổ Bình An thật nghi hoặc:
- Sai lầm rồi? Sai lầm như thế nào?
- Hắn luôn luôn rất cuồng.
Nạp Lan Hương Hương cũng không che giấu hận ý tận sâu trong con ngươi:
- Bất quá, hắn càng cuồng tôi lại càng thích. Bởi vì...tôi tin tưởng, cuồng vọng luôn cần trả giá thật nhiều!
Cổ Bình An cũng không nói tiếp, hắn biết rõ sau vài lần Nạp Lan Hương Hương gặp trắc trở vấp ngã, đã học được lý trí, học được vẻ thờ ơ lạnh nhạt thi đấu với đối thủ như Trần Phàm.
- Bình An, đời này vương gia đã ăn muối còn nhiều hơn cậu ăn cơm, cho nên cậu đừng không phục.
- Hãy chờ xem, phía nam sắp đại loạn, Hắc Kim đế quốc của Tiết gia cũng sắp sửa sụp đổ!
- Vương gia nói, lão hồ ly Tiết Hồ sẽ vì một quân xe mà vứt bỏ cả bàn cờ.
- Hàng Châu sẽ là địa phương đại loạn đầu tiên!
Bên tai vang lên lời nói ngày đó của Nạp Lan Vĩnh Kha, Cổ Bình An thoáng do dự, cuối cùng không đem những lời này nói cho Nạp Lan Hương Hương, hắn sợ sẽ đả kích nàng.
Đồng thời hắn cũng biết. Hàng Châu hoàn toàn rối loạn!
Loạn được sao?
Loạn!
Tưởng Cương mang theo thư ký còn chưa rời khỏi tiệm trà, di động lại vang lên.
Lúc này người gọi điện tới chính là sở trưởng sở cảnh sát đồng thời thân kiêm thường ủy.
- Tưởng chủ tịch...
Sau khi điện thoại chuyển được, người nắm quyền cảnh giới Chiết Giang có vẻ có chút khẩn trương lo lắng bất an.
- Kiều sở trưởng, con tôi thế nào?
Không đợi đối phương nói xong câu kế tiếp, Tưởng Cương lạnh giọng cắt đứt.
- Không nguy hiểm tính mạng, nhưng vì đổ máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh.
Vị sở trưởng thoáng do dự nói:
- Nhưng hai chân bị cắt đứt, dây chằng cũng đứt...
- Hung thủ đâu? Nói cho tôi biết, hung thủ đi đâu?
Tưởng Cương thấp giọng rít gào.
- Đang tập nã.
Gương mặt Kiều sở trưởng thật khó xem, nhưng trong lòng lại buồn bực tới cực điểm.
Bởi vì sự việc phát sinh quá mức đột nhiên, mà Tưởng Khải lại gọi 110 để báo cảnh sát.
Mọi người đều biết khi chuyện như vậy xảy ra, sẽ phải tầng tầng đăng báo cấp trên, chờ khi báo tới chỗ hắn, đã là chuyện năm phút sau đó. Năm phút sau, hắn cũng còn chưa báo cáo cho Chu Bình Xuyên, lại lập tức gọi điện cho Tưởng Cương, kết quả vừa rồi đường dây của Tưởng Cương đang bận, hiện giờ thật vất vả đánh thông, Tưởng Cương lại đòi hung thủ...
Chuyện mới phát sinh có mười mấy phút đồng hồ, hắn làm sao bắt được hung thủ đây?
Dù trong lòng rất buồn bực, nhưng Kiều sở trưởng cũng hiểu được tâm tình của Tưởng Cương, cũng không dám đắc tội vị mãnh nhân đứng thứ hai tỉnh Chiết Giang không hề thua kém Chu Bình Xuyên này, lại khẳng định hứa hẹn:
- Tưởng chủ tịch yên tâm, tôi cam đoan đem hung thủ tập nã quy án!
- Phái người ra sân bay, nhà ga, đường cao tốc, đường quốc lộ tỉnh...
Gương mặt Tưởng Cương âm trầm chui nhanh vào chiếc Audi 6, lạnh lùng nói:
- Nếu dám để cho hung thủ chạy thoát, tôi sẽ hỏi tội ông!
Nói xong Tưởng Cương thở phì phì cúp điện thoại, sau đó lại gọi điện cho Khổng Khê.
Điện thoại rất nhanh chuyển được. Tưởng Cương lập tức hỏi thẳng:
- Khổng Khê, tiểu Khải bị người phế bỏ hai chân, biết không?
- Biết.
Đầu bên kia điện thoại Khổng Khê vốn cũng bị tin tức này làm cả kinh không nhẹ, lúc này nghe giọng nói âm trầm của Tưởng Cương, không hề giấu diếm.
Thanh âm Tưởng Cương khàn khàn:
- Ra vẻ anh còn biết rất nhiều đi? Nói cho tôi biết, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
- Sự tình là như vậy...
Khổng Khê không hề giấu diếm, mà đem toàn bộ sự tình cùng chuyện Tưởng Khải ủy thác hắn, cùng việc hai gã thủ hạ của hắn cùng Tưởng Khải đều xảy ra sự cố nói rõ với Tưởng Cương.
Theo ý nào đó mà nói, bản thân hắn chính là ông trùm hắc đạo Hàng Châu, con đường tin tức phải rộng lớn hơn Tưởng Cương rất nhiều, nhất là loại tin tức không thể lộ ra ngoài sáng như thế này.
- Khổng Khê, anh là vương bát đản!
Nghe xong lời Khổng Khê. Tưởng Cương giận tím mặt, một tay vỗ lên ô cửa kính, thiếu chút nữa chụp vỡ kính, hắn nghiến răng nghiến lợi thở hổn hển vài hơi, sau đó lạnh lùng nói:
- Khổng Khê, nếu con tôi vượt qua trên xe lăn nửa đời sau, tôi khôngđể yên cho anh!
- Tưởng chủ tịch, bây giờ không phải thời gian phát hỏa.
Mặc dù rất bất mãn với giọng nói vừa rồi của Tưởng Cương, bất quá Khổng Khê cũng biết chuyện này mình cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, Tưởng Khải bị phế bó hai chân, Tưởng Cương tức giận cũng là hợp tình lý.
Huống chi hắn mơ hồ cảm thấy được, chuyện này không đơn giản, nên cố gắng nhắc nhở Tưởng Cương.
Tưởng Cương có thể bò lên tới vị trí như bây giờ, tự nhiên cũng không phải phế vật, được Khổng Khê nhắc nhở trong nháy mắt liền nghĩ tới điều gì.
- Để cho người của anh bố trí trạm gác ở phi trường, nhà ga, đường cao tốc cùng quốc lộ tỉnh, phối hợp cảnh sát, cần phải đem tên hung thủ đáng chém ngàn đao kia bắt lại cho tôi!
Tưởng Cương đó mắt, thanh âm khàn khàn nói.
Sau đó...hắn cúp điện thoại, gọi cho Tiêu Viễn Sơn.
- Tiêu Viễn Sơn, cô gái gọi là Điền Thảo kia là ai? Rốt cục là ai động con tôi?
Điện thoại chuyển được, Tưởng Cương âm trầm hỏi.
Đầu bên kia điện thoại, Tiêu Viễn Sơn tựa hồ sớm đoán được Tưởng Cương sẽ gọi điện thoại tới, vừa nghe Tưởng Cương hùng hổ nói, cũng không hề cảm thấy bất ngờ, mà nghiêm túc nói:
- Nàng là nữ nhân của Trần Phàm.
Nữ nhân của Trần...Trần Phàm?
Đồng tử Tưởng Cương đột nhiên phóng lớn.
Theo sau hắn lại nheo lại ánh mắt lần nữa, giọng nói trầm thấp giống như đến từ cửu u vực sâu:
- Tiêu Viễn Sơn, ông giúp tôi nói cho Trần Phàm, nếu chân của con tôi bị phế đi, tôi sẽ không để yên cho hắn!
- Trần tiên sinh cũng muốn tôi chuyển cáo ông, vở kịch hay mới vừa bắt đầu.
Tiêu Viễn Sơn không chút nao núng trả lời.