Cực Phẩm Thiên Vương

chương 491: dai fu nổi giận (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đột nhiên...

Ngay khi một cước của Black sắp đá vào cánh tay trái của Cổ Bình An, chân phải của hắn đột nhiên trầm xuống, đầu ngón chân giống như lưỡi đao sắc bén, lướt qua dưới nách Cổ Bình An. Nguồn truyện: Truyện FULL

Dưới nách có huyệt vị, là một trong những địa phương yếu ớt nhất của cơ thể, một khi bị đánh trúng, cả cánh tay có thể nói đã bị phế đi!

Điểm này từ nhỏ luyện võ thì Cổ Bình An tự nhiên đã biết.

Nhưng...

Hắn đã không thể trốn tránh!

- Phanh!

Nương theo tiếng rít gió, chân phải Black hung hăng đá vào dưới nách cánh tay trái của Cổ Bình An.

Dưới nách bị đá trúng, Cổ Bình An chỉ cảm thấy từ dưới nách truyền lên một cảm giác đau đớn đến tận xương, cả cánh tay trong nháy mắt mất đi trực giác, xụi lơ xuống.

Trên mặt hắn hiện lên một tia thống khổ, nhưng cũng không lui ra phía sau, quyền phải nắm chật đột nhiên buông ra, chụp vào chân phải của Black.

Nhưng...

Black căn bản không cho hắn cơ hội, một cước đá trúng nách hắn, chân phải dùng sức đạp mạnh, tiếp theo lực bắn ngược, cả người bắn trở về, lặng yên rơi xuống đất.

- Sưu!

Sau khi hạ xuống, Black căn bản không cho Cổ Bình An cơ hội thu tay lại, lại cấp tốc lướt tới gần.

Cổ Bình An thấy thế liền nổi giận, lập tức hóa trảo thành đao, bổ về phía Black.

Black nghiêng người tránh né, tùy ý cho chưởng đao xẹt qua trước mặt của hắn.

Theo sau, Black cũng hóa thủ thành đao, chưởng đao đột nhiên chém ra, bổ xuống cánh tay phải của Cổ Bình An.

- Phanh!

Một chiêu chém trúng, Cổ Bình An chỉ cảm thấy cánh tay giống như bị điện giật, run rẩy không thôi.

Black thừa thắng xông lên, một phát bắt được cánh tay của Cổ Bình An bởi vì bị đánh trúng gân tay mà run rẩy, dùng sức bẻ mạnh!

- Răng rắc!

Vừa bẻ mạnh, thanh âm xương cốt gãy chợt vang lên.

Cổ Bình An kêu lên một tiếng đau đớn, cấp tốc thối lui.

Lúc này Black cũng không thừa cơ đuổi theo, mà chậm rãi thối lui ra sau lưng Dai Fu.

- Bình An, anh thế nào rồi?

Bởi vì hết thảy phát sinh quá nhanh, làm cho Nạp Lan Hương Hương choáng đầu hoa mắt, đợi khi nàng kịp phản ứng, hai cánh tay Cổ Bình An đã hoàn toàn xụi lơ xuống, gương mặt có chút thống khổ.

- Tôi...tôi không sao.

Cổ Bình An hít vào một hơi, trên mặt hiện lên biểu tình nghĩ lại mà sợ hãi.

Hắn biết rõ, nếu vừa rồi Black tiếp tục dùng sát chiêu đối phó hắn, có lẽ...hiện tại hắn đã bị giết chết!

Tuy rằng Cổ Bình An nói không có việc gì, nhưng Nạp Lan Hương Hương có thể nhận thấy được vẻ mặt thống khổ của hắn.

- Rốt cục cô muốn làm gì?

Nàng quay đầu, phẫn nộ nhìn chằm chằm Dai Fu rít gào.

- Tôi nói rồi, cấp cho cô một sự giáo huấn nho nhô.

Dai Fu mặt không đổi sắc:

- Để cô nhớ sau này đừng tiếp tục đi khiêu khích người đàn ông của tôi!

- Khiêu khích?

Nạp Lan Hương Hương cắn môi, giận dữ nói:

- Hắn giết chị của tôi, tôi trả thù hắn chẳng lẽ cũng là sai hay sao?

- Giết chị của cô?

Nghe được Nạp Lan Hương Hương nói những lời này, thanh âm của Dai Fu hoàn toàn lạnh xuống:

- Lúc ấy chị của cô bị đám cướp bắt cóc, tên cướp đem chị cô chắn trước người hắn, muốn bức bách anh ấy bỏ vũ khí xuống. Anh ấy tìm được thời cơ nổ súng, muốn bắn vào tay phải cầm súng của tên cướp đó, kết quả đúng lúc chị cô cúi đầu cắn vào tay tên cướp, vì vậy mà đã trúng đạn! Điều này có thể trách được anh ấy sao?

- Cô nói bậy!

vẻ mặt Nạp Lan Hương Hương kích động, tuyệt đối không tin tưởng lời nói của Dai Fu.

- Nói bậy?

Dai Fu lạnh lùng nói:

- Lùi một bước mà nói, ngày đó chính chị cô đã lên tiếng làm bại lộ chỗ ẩn núp của anh ấy và sư phụ anh ấy, kết quả làm hại sư phụ của anh ấy vì đỡ đạn cho ảnh mà chết, khiến cho anh ấy luôn phải áy náy đến tận bây giờ! Nếu không phải do người chị ngu ngốc của cô hét toáng lên, thì lấy năng lực của họ, đã hoàn toàn có thể cứu thoát chị của cô ra mà không hề tổn thương chút nào.

- Cô đừng nói nữa!

Nạp Lan Hương Hương đỏ hồng mắt, gằn từng chữ:

- Cô là nữ nhân của hắn, tự nhiên sẽ nghiêng về phía hắn. Cô tưởng rằng những lý do này, có thể làm cho tôi tin tưởng sao? Tôi cho cô biết điều đó là không có khả năng! Những chuyện khác không nói, nếu sự tình thật sự đúng như lời cô nói, thì vì sao hắn lại toát ra biểu tình áy náy ở trước mặt tôi đây chứ? Cô nói xem, đó là vì sao chứ?

- Ngu xuẩn!

Dai Fu nheo mắt tức giận nói:

- Sở dĩ anh ấy áy náy, là bởi vì, khi đó anh ấy là Long Nha, là quân nhân tinh nhuệ do chính Phủ bồi dưỡng! Tuy rằng anh ấy ngộ sát chị cô, nhưng dù sao thì cũng đã vi phạm điều cấm kỵ của Long Nha, cho nên anh ấy mới khăng khăng rời khỏi Long Nha mà không quản tới lời khuyên can của mọi người!

- Ha ha...

Vừa nghe Dai Fu nói như thế, Nạp Lan Hương Hương cười phá lên:

- Cô không cần nói nữa, cho dù cô nói toạc trời, thì cũng vô pháp thay đổi sự thật là chị của tôi bị hắn giết chết. Chết là chết, hắn chính là một tên sát nhân!

- Fuck you!

Dai Fu nhịn không được thốt ra một câu chửi thề, sau đó bước lên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Hương Hương, quát:

- Đồ đàn bà ngu ngốc, tôi hi vọng cô hiểu cho rõ ràng, nếu không phải anh ấy cùng sư phụ ảnh nghĩ cách cứu viện những con tin bị bắt cóc kia, thì tất cả bọn họ đều sẽ phải chết, trong đó có cả chị cô! Thậm chí nếu đám cướp kia tâm lý biến thái, thì khẳng định bọn chúng sẽ còn hãm hiếp chị của cô!

Hãm hiếp chị của cô!

Bên tai vang lên những lời này của Dai Fu, Nạp Lan Hương Hương đột nhiên ngây ra.

- Chị cô ngu muội hại chết sư phụ của anh ấy, nhưng anh ấy vẫn không vứt bỏ chị cô, tương phản dù biết rõ đám cướp lôi chị cô ra, chính là vì muốn dẫn dụ anh rơi vào vòng vây, thế nhưng anh ấy vẫn lựa chọn nhảy vào trong vòng mai phục, mạo hiểm tính mạng đi cứu chị cô!

- Trận chiến ấy, tuy rằng ảnh đã giết sạch đám cướp kia, nhưng con mẹ nó, anh ấy cũng bị trúng mười hai phát đạn!

Dai Fu bỗng nhiên gào lên:

- Mẹ kiếp! Cô có biết trúng mười hai phát đạn là khái niệm gì không? Hả? Đồ đàn bà ngu ngốc!

Nạp Lan Hương Hương lần đầu tiên lựa chọn trầm mặc.

- Nếu anh ấy không đi, chị của cô sẽ nắm chắc cái chết! Anh ấy mạo hiểm tính mạng đi cứu chị cô, nhưng bởi vì chị của cô không cẩn thận nên bị ngộ sát, kết quả là, cô lại muốn oán trách anh ấy đã giết chết chị của cô!

Dai Fu càng nói thì cảm xúc càng kích động, rít lên:

- Mẹ kiếp, điều này dựa vào cái gì?

- Chẳng lẽ chỉ vì anh ấy là Long Nha, cho nên tính mạng của anh ấy không đáng giá bằng mạng của chị cô sao?

Nạp Lan Hương Hương há mồm ra, cố gắng nói gì đó, nhưng cuối cùng một chữ cũng không thể thốt ra thành lời.

- Đồ đàn bà ngu ngốc, mời cô nhớ kỹ, anh ấy áy náy là bởi vì anh ấy nghĩ mình có thể làm được tốt hơn, an toàn cứu thoát chị cô ra!

Dai Fu chậm rãi phun ra một hơi, sau đó nhắm nhẹ mắt trầm giọng nói:

- Chị của cô đã chết, điều này là sự thật, nhưng anh ấy không hề làm sai chuyện gì, anh ấy cũng không thiếu nợ gì Nạp Lan gia tộc của cô!

Không nợ sao?

Trong lòng Nạp Lan Hương Hương bỗng nhiên có một tia dao động.

- Mặt khác, tôi hi vọng sau này cô đừng có mà không biết trời cao đất dày đi trêu chọc anh ấy. Đối với anh ấy mà nói, cô còn chưa bằng một con kiến! Anh ấy không giết cô, là bởi vì anh ấy có điểm mấu chốt cùng nguyên tắc của mình.

Dai Fu nói xong, trong con ngươi lóe ra sát ý dày đặc:

- Nhưng bản thân là nữ nhân của anh ấy, tôi nguyện ý vì anh ấy, làm tất cả những chuyện mà anh ấy không muốn làm, ngay cả chuyện khiến cho cô vĩnh viễn rời khỏi thế giới này!

Vừa nói xong, Dai Fu không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp ôm Bảo Nhi rời đi.

Dưới ánh mặt trời, gương mặt Nạp Lan Hương Hương một mảnh tái nhợt, miệng vẫn đang há ra, cả người rơi vào trong vẻ ngây ngốc.

Đột nhiên nàng tựa hồ nhớ ra điều gì đó, khàn giọng hò hét:

- Thả Bảo Nhi ra!

- Bảo Nhi muốn gặp anh ấy, mà tôi đã đáp ứng đưa Bảo Nhi đi gặp ảnh.

Dai Fu dừng bước nhưng không quay đầu lại:

- Cô yên tâm, Bảo nhi được anh ấy cứu thoát từ trong tay bọn cướp, tôi sẽ không gây tổn thương cho cô bé.

- Cô buông Bảo Nhi ra!

Nạp Lan Hương Hương không đồng ý, kêu to đuổi theo.

Black không đợi mệnh lệnh của Dai Fu, ngăn chặn Nạp Lan Hương Hương.

- Nạp Lan Hương Hương, hi vọng cô nhớ rõ lời nói hôm nay của tôi.

Dai Fu ôm Bảo Nhi tiếp tục đi tới, âm thanh lạnh như băng truyền lại.

- Đừng...đừng!

Nạp Lan Hương Hương đánh mạnh vào người Black, lại trơ mắt nhìn Dai Fu ôm Bảo Nhi đi ra khỏi biệt thự.

Giờ khắc này, nội tâm của nàng như dao cắt.

Bên ngoài biệt thự, Dai Fu khẽ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lẩm bẩm nói:

- Honey ơi, anh có trách em không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio