Cực Phẩm Thiên Vương

chương 553: nơi cuối đường, thân ảnh cô đơn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ban đêm, một vầng trăng rằm treo nghiêng trời cao, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, tán lạc trên khu biệt thự, ánh bạc là tà, xa xa nhìn lại tựa như một tòa ngân thành.

Trong đêm đen, cơn gió muộn màng thổi qua, thổi xuyên nhánh cây hai bên đường, phát ra tiếng vang sàn sạt.

Thỉnh thoàng có chiếc xe chạy qua, ở trong màn đêm lưu lại một bóng xe cao ngạo, thanh âm lốp xe ma sát cùng mặt đất đánh vỡ sự yên lặng trong đêm tối.

Một chiếc Buick đang đỗ cạnh đường, Đào Vĩ thần tình sợ hãi ngồi nơi vị trí tài xế, hút thuốc lá, không hề nhìn tới những chiếc xe chạy vụt qua bên đường.

Ở dĩ vãng, tuy rằng hắn lái loại xe này, nhưng khi nhìn thấy những chiếc xe giá trị hơn trăm vạn hắn cũng không hề cảm thấy mất mặt.

Đây cũng không phải do chiếc xe của hắn treo biển số khu ủy Đông Hải.

Hắn đã làm việc trong thể chế hai năm, tuy rằng bởi vì Đào Kiến Minh xây dựng mạng lưới quan hệ, ở trong khu ủy hỗn thật xuôi gió xuôi nước, nhưng xa xa còn chưa đạt tới khả năng được dùng xe chính phủ.

Sở dĩ hắn không cảm thấy mất mặt chính là vì hắn được xưng công tử Đào gia, chỉ cần hắn nguyện ý, đừng nói là loại xe trên trăm ngàn, dù là hơn triệu hắn cũng có thể mua được, hơn nữa cũng không hề nháy mắt.

Hắn không mua, không cách nào khác, chẳng qua bởi vì cha hắn yêu cầu hắn phải sống điệu thấp mà thôi.

Nhưng...

Đêm nay hắn không quan tâm tới những chiếc xe xa hoa kia, cũng không phải vì thân phận Đào gia công tử mang đến cho hắn sự ưu việt, mà là bởi vì trong tim hắn đang chất chứa nỗi sợ hãi tràn ngập.

Hắn đã đi tới trước tiểu khu của vợ chồng Trương Sinh Quang chờ suốt nửa giờ.

Trong nửa giờ qua, hắn rất muốn gọi điện thoại hỏi cha của mình đã nói chuyện thế nào với Trần Phàm, nhưng cuối cùng đành nhịn xuống.

Hắn không dám gọi điện cho cha hắn, nhưng lại gọi điện cho Vương Hạo, kết quả gọi không thông.

Điều này làm cho hắn nhiều ít có chút căm tức, dù sao chuyện này nếu không phải do Vương Hạo, cũng sẽ không phát triển đến tình trạng như thế. Nguồn:

Vì thế hắn không cam lòng lại gọi điện thoại cho người đại diện của Vương Hạo.

Ở trong điện thoại, người đại diện của Vương Hạo nói cho Đào Vĩ, Trần Phàm vận dụng cục văn hóa cùng cục điện ảnh Đông Hải thậm chí còn kéo luôn quan hệ với tổng cục điện ảnh, chẳng những hủy bỏ buổi buổi diễn đại nhạc hội đêm nay của Vương Hạo, còn muốn hoàn toàn phong sát Vương Hạo!

Tin tức này làm cho trái tim không tính là kiên cường của Đào Vĩ chợt co rút lại, cuối cùng thiếu chút nữa làm hắn bị dọa ra bệnh tim.

Nguyên bản hắn đang lo lắng không biết cha mình Đào Kiến Minh chịu ra mặt bảo vệ mình có được hay không, hiện giờ biết được Vương Hạo vốn là con trai của đại trưởng lão Thanh bang Vương Hồng lại bị Trần Phàm dùng một cước đá xuống từ trên vị trí thần tượng bao người, rơi vào vực sâu thì nỗi sợ hãi trong lòng hắn càng tăng cao không thể tự chủ nổi.

- Ông...ông...

Ngay khi Đào Vĩ dùng nicotin gây tê nỗi sợ hãi trong nội tâm thì điện thoại đặt ngay ghế ngồi bên cạnh bỗng nhiên chấn động lên.

Chiếc di động Apple của hắn khi nãy đã bị rơi vỡ, lúc này di động Apple này là của mẹ hắn, mục đích chính là vì dùng để liên lạc với Đào Kiến Minh.

Nghe được chuông điện thoại di động, Đào Vĩ chợt ngẩn người, sau đó như nghe được tiên nhạc, thần tình kích động dụi tắt tàn thuốc cầm lấy di động, nhìn thoáng qua dãy số nhanh chóng nhấn nút đón nghe điện thoại.

Điện thoại chuyển được, Đào Vĩ không đợi Đào Kiến Minh mở miệng, liền khẩn cấp hỏi:

- Cha, thế...thế nào?

Nhận thấy được trong giọng nói của đứa con toát ra vẻ khẩn trương cùng sợ hãi, Đào Kiến Minh theo bản năng muốn há mồm giáo huấn một chút, nhưng khi nghĩ đến lúc mình ở trong Thạch Phong trà viên, ở trước mặt người thanh niên kia cũng đã từng thất thố, lại đem lời đến bên miệng nhét ngược trở vào trong bụng.

Theo hắn xem ra, ngoại trừ những đại lão đứng đầu có thể không luống cuống ngay trước mặt người trẻ tuổi kia, thật đúng là không có bao người giữ được bình tĩnh trước mặt hắn.

So ra mà nói, khí thế của Trần Phi so sánh với Trần Phàm, thật kém cách xa vạn dặm.

Điều này không khỏi làm Đào Kiến Minh thầm mắng Trần Phi, vốn mang danh nghĩa là nhân vật nổi bật đời thứ tư của Trần gia nhưng đầu óc đều bị hậu môn chen chúc vào!

Nỗi lòng Đào Kiến Minh không ngừng phập phồng, nhưng Đào Vĩ lại bị vẻ trầm mặc của cha mình hù sợ - tim của hắn nhấc cao tận cổ họng, lại ngừng cả hô hấp, trợn tròn mắt.

Cảm giác kia giống như chỉ cần Đào Kiến Minh nói ra một câu đã xong rồi, hắn sẽ lập tức bị sốc ngay tại chỗ.

- Con đến đó chưa?

Đào Kiến Minh cũng không trả lời thẳng, nhiều ít muốn tôi luyện Đào Vĩ một chút, theo hắn xem ra trải qua lần này tôi luyện, ngày sau khi gặp phải đại phiền toái sẽ không bị hoảng hốt rối loạn.

- Cha, sự tình giải quyết rồi chưa?

Quả nhiên người ở lúc cấp bách, chỉ số thông minh sẽ thẳng tắp giảm xuống, Đào Vĩ cũng không ngoại lệ, nếu ở bình thường hắn có thể thông qua tính tình cha hắn mà phân tích ra kết quả, nhưng lúc này trong lòng hắn hoàn toàn bị nỗi sợ hãi chiếm cứ, làm sao còn có thể đi phân tích?

- Ở mặt ngoài tránh thoát một kiếp, nhưng sự tình còn chưa chấm dứt, cho nên chúng ta không thể phớt lờ.

Đào Kiến Minh thở dài.

- Hô...

Nghe được Đào Kiến Minh nói như thế. Đào Vĩ rõ ràng thở dài một hơi nhẹ nhõm, sau đó nhớ tới câu hỏi phía trước của Đào Kiến Minh, trong lòng còn sợ hãi nói:

- Cha, con đã đến trước chỗ ở của cha mẹ Trương Thiên Thiên.

- Con ở đó chờ cha.

Đào Kiến Minh nghiêm túc nói:

- Bốn mươi phút nữa cha sẽ đến.

Cúp điện thoại, Đào Vĩ phun mạnh một hơi, trên mặt hiện lên vẻ vui sướng, loại cảm giác này giống như vừa lung lay một vòng trước quỷ môn quan.

Theo sau, hắn lại đốt lên một điếu thuốc lá.

Cũng cùng một loại thuốc lá, nhưng hút vào miệng hương vị cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Tâm tình có thể quyết định hết thảy.

Những lời này biểu hiện trên người Đào Vĩ thật tinh tế.

Ngay khi Đào Vĩ vì tránh thoát được một kiếp mà cảm thấy may mắn, trong biệt thự vợ chồng Trương Sinh Quang.

Phùng Đình cũng vừa tránh thoát được một kiếp, trên mặt không còn chút vẻ lo lắng sợ hãi, có chỉ là nụ cười sáng lạn, bà như một đầu ruồi bọ, liên tục quay xung quanh Trương Thiên Thiên, một hồi lại khuyên bảo nàng nhất định phải nắm chặt cơ hội đến không dễ dàng, chỉ cần bắt được trái tim Trần Phàm làm tù binh, sẽ chân chính thăng chức rất nhanh, đến cuối cùng, Phùng Đình lại ngưu bức hò hét nói vì chuyện lần này, Đào Kiến Minh đem bà ta điều về bộ môn trọng yếu chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nếu dùng một câu thật thỏa đáng để hình dung Phùng Đình lúc này chính là: Phùng Đình cảm giác mình đã trở thành bà mẹ vợ số 1, thần khí cao thắng.

Dùng từ ngữ để hình dung chính là: đắc ý vênh váo.

Nghe mẹ của mình liên tục nói mãi không ngừng, rốt cục Trương Thiên Thiên không còn nhịn được.

Nhưng nàng cũng không phát hỏa với Phùng Đình như trước kia, mà thật phức tạp nhìn Phùng Đình, ôn hòa nhã nhặn nói:

- Mẹ, chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?

- Tốt.

Phùng Đình vội vàng đồng ý:

- Thiên Thiên, từ nay về sau, trong nhà này sẽ do con nói chuyện, con nói cái gì mẹ đều nghe, cha của con thì càng không cần phải nói.

- Mẹ!

Trương Thiên Thiên nhíu mày, đột nhiên đề cao thanh âm.

Làm như nhận thấy được Trương Thiên Thiên có dấu hiệu như muốn nổi giận, Phùng Đình ngượng ngùng cười cười, không dám tiếp tục phô trương.

- Mẹ, từ nay về sau, con hi vọng chuyện của con, mẹ đừng xen lẫn vào, nhất là chuyện tìm đối tượng thân cận cho con.

Trương Thiên Thiên nghiêm túc nói.

Vẻ mặt Phùng Đình theo lý thường phải làm:

- Thiên Thiên, con không phải nói chuyện vô nghĩa sao? Con đã có Trần Phàm, mẹ làm sao có thể tìm loại người không đứng đắn cho con đây?

- Mẹ!

Trương Thiên Thiên lại trầm giọng quát một tiếng, sắc mặt khó coi nói:

- Điểm thứ hai, con hi vọng sau này mẹ cùng cha có thể thay đổi nhân sinh quan một chút. Con thừa nhận, ở trên thế giới này, tiền tài cùng quyền thế rất trọng yếu, nhưng cũng không có nghĩa là toàn bộ. Mỗi người có mỗi cách sống, không nhất định phải có tiền tài cùng quyền thế mới là vui sướng nhất!

Lúc này Phùng Đình cũng không nói gì thêm.

Lời nói của Trương Thiên Thiên giống như một thanh chủy thủ sắc bén cắt vào trái tim bà ta, đem ý niệm kiên trì nhiều năm của bà cắt ra vết rách.

- Điều thứ ba, mẹ hẳn nên phải tỉnh táo lại, hành vi của mẹ làm trái pháp luật nghiêm trọng. Trần Phàm có thể giúp mẹ lần đầu tiên, không có khả năng giúp mẹ cả đời. Hơn nữa con cũng tuyệt đối không cho phép anh ấy giúp mẹ lần thứ hai!

Biểu tình Trương Thiên Thiên trở nên cực kỳ nghiêm túc:

- Bởi vì xử lý chuyện như vậy, anh ấy không hề cảm thấy quang vinh, ngược lại, vô cùng mất mặt - anh ấy không cần dùng loại chuyện mất mặt này để hiển lộ ra thân phận cùng địa vị của mình, điều này đối với ảnh mà nói là sự khinh nhờn!

- Khinh nhờn, mẹ hiểu không?

Nói xong lời cuối cùng, Trương Thiên Thiên nhìn chằm chằm Phùng Đình.

Phùng Đình ngậm miệng không một tiếng động, sắc mặt xấu hổ tới cực điểm, dù Trương Sinh Quang cũng thấy có chút đỏ mặt.

- Cuối cùng, mẹ, làm người phải tự mình hiểu lấy, con gái của mẹ là dạng người gì mẹ phải hiểu thật rõ ràng, không cần đem con đi gả cho danh môn vọng tộc như vậy, dù con nguyện ý, chưa chắc người ta sẽ chịu cưới!

Trương Thiên Thiên nói tiếp:

- Lại càng đừng ở trước mặt người ngoài nói bừa con là bạn gái của Trần Phàm gì đó. Anh ấy đã có bạn gái, bạn gái của anh ấy rất ưu tú. Con gái của mẹ xa xa còn chưa đủ tư cách đứng bên cạnh ảnh, càng đừng nói tới làm bạn gái cho ảnh.

Nghe được lời nói của Trương Thiên Thiên, Phùng Đình giật mình há to miệng, dù Trương Sinh Quang cũng cảm thấy thật kinh ngạc.

- Thiên Thiên, vậy...vậy vì sao hắn phải giúp con?

Sau thoáng khiếp sợ, thần tình Phùng Đình nghi hoặc hỏi.

- Con từng thổ lộ qua với anh ấy, nói con thích ảnh, nhưng đã bị anh ấy cự tuyệt.

sắc mặt Trương Thiên Thiên bình tĩnh nói:

- Có lẽ ảnh cảm thấy nói như vậy với con thật quá mức tàn nhẫn, nên muốn đền bù lại một chút mà thôi.

Nghe được lời giải thích của Trương Thiên Thiên, vô luận là Phùng Đình hay Trương Sinh Quang đều lâm vào trong nỗi khiếp sợ.

Bọn họ nằm mơ cũng thật không ngờ chỉ là vì nguyên nhân này.

- Đinh đông!

Ngay trong lúc hai người còn đang khiếp sợ, chuông cửa chợt vang lên, bên trong phòng khách có vẻ hơi chói tai.

Không đợi vợ chồng Trương Sinh Quang lấy lại tinh thần, Trương Thiên Thiên đứng dậy đi tới cửa, nhìn qua hình ảnh internet, rõ ràng thấy được cha con Đào Kiến Minh, trong tay Đào Vĩ còn mang theo đồ vật gì đó.

Thấy một màn như vậy, Trương Thiên Thiên cầm lấy microphone, bình tĩnh nói:

- Đào Vĩ, không cần đến nhà giải thích làm gì, anh cùng cha anh trở về đi. Mặt khác anh giúp tôi thông tri với những người bạn trước kia, để cho bọn họ ngày sau đừng tiếp tục tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.

Dứt lời, Trương Thiên Thiên không đợi Đào Vĩ đáp lời, liền trực tiếp buông microphone.

Bên ngoài biệt thự, cha con Đào Kiến Minh nghe được lời nói của Trương Thiên Thiên, đều chợt ngẩn ra, trong đó Đào Vĩ dùng biểu tình trưng cầu ý kiến nhìn Đào Kiến Minh, cảm giác giống như đang hỏi: Cha, làm sao bây giờ?

- Dựa theo ý tứ của nàng mà làm.

Thoáng trầm ngâm, Đào Kiến Minh làm ra quyết định.

Một phút sau, cha con Đào Kiến Minh lái xe rời đi.

Mười phút sau.

Trương Thiên Thiên mang theo túi xách một mình ra cửa.

Đi trên con đường yên tĩnh, Trương Thiên Thiên lấy di động trong túi xách, lật ra số điện thoại của Trần Phàm, viết một tin nhắn, bấm nút chuyển đi.

Nội dung rất đơn giản:

- Cảm ơn anh.

Rất nhanh. Trần Phàm hồi phục:

- Đừng khách khí, sự tình đã xử lý xong, nói mẹ cô không cần lo lắng, hơn nữa thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi.

- Ân, chúc ngủ ngon.

Trương Thiên Thiên hồi phục tin nhắn, sau đó cũng không lưu luyến cầm di động trong lòng bàn tay chờ đợi trả lời mà bỏ luôn vào trong túi xách.

Cơn gió đêm thổi qua, thổi bay mái tóc đen nhánh của nàng, bay về hướng cuối đường, mang theo hi vọng tốt đẹp, nàng càng thêm kiên định tín niệm, bước chân trầm ổn, càng lúc càng xa.

Đường, thật sự có cuối sao?

Trong màn đêm, thân ảnh cô đơn của nàng kéo ra thật dài...thật dài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio