Đầu bên kia điện thoại, nhìn thấy Vương Dũng hồi lâu không lên tiếng, Lâm Bách Hân khẩn trương ngừng thở, thân hình không thể khống chế run rẩy lên.
- Anh, là em, anh đang ở đâu?
Bên kia điện thoại rất nhanh truyền ra thanh âm của Vương Hạo, thanh âm khàn khàn, ngữ khí kích động.
- Anh muốn lên núi Thái Bình bàn bạc công chuyện, đang đi trên đường.
Vương Dũng cau mày nói:
- Em gọi điện cho anh có việc sao? Vì sao em không dùng điện thoại của mình?
- Cô đông!
Bên kia điện thoại, nghe được Vương Dũng nói trên đường lên đỉnh núi Thái Bình. Vương Hạo kích động không gì sánh kịp, hắn nuốt mạnh nước bọt, nói nhanh:
- Anh, em ở nhà hàng Cảnh Phong bị người đánh, di động rớt mất, cho nên dùng điện thoại của Lâm Bách Hân gọi cho anh đó.
- Bị người đánh?
Bởi vì từ nhỏ mẹ đã bệnh chết, vô luận là Vương Hồng hay Vương Dũng đều đặc biệt chiếu cố cho Vương Hạo, lúc này nghe được Vương Hạo nói bị người đánh, trong con ngươi Vương Dũng tràn ngập ra một tia tức giận:
- Ai làm?
- Không phải người địa phương, đến từ đại lục!
Trong giọng nói của Vương Hạo tràn ngập hận ý khắc cốt minh tâm, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy Lâm Đông tuôn máu tại chỗ!
Vương Dũng liếm liếm môi, hàn quang trong con ngươi bắn ra bốn phía:
- Người đại lục? Anh lập tức tới ngay!
Vừa nói xong, Vương Dũng trực tiếp cúp điện thoại, hạ tấm chắn xe hơi xuống, lạnh lùng nói:
- Đi nhà hàng Cảnh Phong, nhanh lên!
Một giây sau, năm chiếc xe hơi nhanh hơn tốc độ, biến mất trong đêm tối. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bên ngoài bãi đỗ xe nhà hàng Cảnh Phong, chiếc Rolls - Royce cũng chưa rời đi.
Trong xe, Trần Phàm cũng không vội vã xuống xe, vừa hút thuốc vừa trò chuyện với Lý Thiên Thành.
Thương trường như chiến trường.
Theo Trần Phàm xem ra, Lý Thiên Thành có thể từ một người bình thường trở thành người giàu nhất Hong Kong thậm chí toàn Châu Á, trong cả đời từng trải qua rất nhiều sộng to gió lớn, kinh nghiệm kinh doanh vượt xa không phải thương nhân bình thường có thể so sánh, thậm chí ngay cả lão hiệu trưởng của trường đại học Đông Hải, chuyên gia giói về tri thức lý luận nhưng kinh nghiệm thực hành không đủ có thể so sánh!
Lý Thiên Thành chịu khó giải thích với hắn chỉ vì năm đó hắn từng cứu mạng ông một lần, vì thế luôn ôm lòng cảm kích với Trần Phàm, lúc này Trần Phàm khiêm tốn thỉnh giáo, lập tức không hề giữ lại đem những kinh nghiệm cả đời của mình nói cho hắn biết.
Năng lực lý giải của Trần Phàm không tệ, lĩnh ngộ rất nhanh những lời giải thích của Lý Thiên Thành trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng cũng chỉ là sơ lược, khi Lý Thiên Thành nói vào chi tiết thì Trần Phàm cũng có chút lực bất tòng tâm.
Dù sao hắn cũng chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực này, có thể xem là người ngoài ngành trong lĩnh vực thương mại.
- Lý lão, khi ngài dùng từ chuyên nghiệp tôi chỉ có thể trợn mắt mà nhìn thôi.
Trần Phàm cười khổ nói:
- Hay là vào ngày một tháng bảy tham gia hoạt động giao lưu thương mại Hong Kong, tôi đưa theo một người đến học kinh nghiệm với ngài được không?
- Không thành vấn đề.
Lý Thiên Thành nhàn nhạt cười nói:
- Mạo muội hỏi một câu, tiểu Phàm, anh muốn dẫn người tới giới thiệu với tôi là tổng tài Tô Thanh Hải hay là Dương Viễn của tập đoàn Cao Tường?
- Cũng không phải.
Trần Phàm cười lắc lắc đầu, trong lòng hiện ra hình ảnh cô gái có thói quen mang giày vải cùng cột bím tóc đuôi ngựa:
- Là một cô gái chỉ vừa học lớp 11".
Một cô gái chỉ mới học lớp 11?
Ở Hong Kong thậm chí trong lĩnh vực kinh tế Châu Á, người muốn được theo Lý Thiên Thành học tập kinh nghiệm kinh doanh có thể xếp hàng từ Hong Kong đến Lhasa.
Đối với yêu cầu của Trần Phàm. Lý Thiên Thành tự nhiên sẽ không từ chối, nhưng khi nghe được đối phương sẽ là một học sinh trung học, hắn không khỏi có chút ngạc nhiên.
Lý Thiên Thành từng vì chuyện bồi dưỡng con mình nên từ lúc còn rất nhỏ đã để cho con một vị trí trong ban giám đốc, để cho con tham gia dự thính.
Những kinh nghiệm kia mặc dù cho con hắn đạt được lợi ích không nhỏ nhưng con hắn có thể thật sự kế thừa việc kinh doanh từ lý luận kinh tế của mình, có thể tự mình đảm đương mọi chuyện đều là việc sau ba mươi tuổi.
Cho nên Lý Thiên Thành không cho rằng một học sinh trung học có thể tiếp thu được kinh nghiệm cả đời kinh doanh của hắn.
- Lý lão, cô bé kia rất có thiên phú. Cô ấy rất có thể học được rất nhiều thứ từ trên người ngài.
Trần Phàm làm như nhìn ra vẻ nghi hoặc của Lý Thiên Thành, mỉm cười nói.
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế. Lý Thiên Thành thầm mắng mình thất thố, đồng dạng nở nụ cười:
- Bản thân tôi thật chờ mong gặp mặt cô bé kia, tôi thật muốn nhìn xem, rốt cục là một cô gái như thế nào lại có thể làm cho tiểu Phàm xem trọng như thế.
- Tốt lắm, chúng ta một lời đã định.
Trần Phàm cười cười dụi tắt thuốc lá, nói:
- Lý lão, bạn của tôi chờ bên trong đã lâu, hôm nay chúng ta tán gẫu tới đây thôi, chờ hôm nào lại nói tiếp vậy.
- Được!
Lý Thiên Thành cười gật đầu.
Thấy Lý Thiên Thành gật đầu, Trần Phàm vừa định đẩy cửa xe ra, liền nghe được di động vang lên, rõ ràng phát hiện do a Ngốc gọi tới.
- Tạm biệt Lý lão.
Trần Phàm cười nói một câu, sau đó xuống xe nhận nghe điện thoại.
- Trần tiên sinh, Vương Hạo quấy rối Bảo Nhi cùng Nạp Lan tiểu thư, Lâm Đông vừa ra mặt giáo huấn Vương Hạo. Vừa rồi huynh đệ bên ngoài truyền đến tin tức, nói anh của Vương Hạo là Vương Dũng đang dẫn người đến.
Điện thoại chuyển được, bên trong truyền ra thanh âm của a Ngốc.
Nghe được a Ngốc hồi báo, chân mày Trần Phàm cau lại, sau đó chợt nhìn thấy năm chiếc xe hơi lần lượt dừng lại trong bãi đỗ xe.
Khi xe dừng lại, hơn mười đại hán áo đen đi cùng một thanh niên tóc ngắn hùng hổ tiến tới lối ra bãi đỗ xe.
Khi hắn còn ở trong Long Nha, bởi vì nhiệm vụ chủ yếu của Long Nha không phải nhằm vào tổ chức hắc bang, vì thế Trần Phàm chỉ hiểu biết đại khái về Thanh bang, không hiểu rõ chi tiết.
Sau đó, khi Trần Phàm cùng Thanh bang kết thù, nhờ vào Long Nữ lấy được tư liệu chi tiết về Thanh bang.
Hắn từng gặp qua ảnh chụp của Vương Dũng.
Đồng dạng cũng biết Vương Dũng là anh trai của Vương Hạo, cũng biết là con của đại trưởng lão Thanh bang Vương Hồng, người phụ trách Thanh bang tại Hong Kong!
Ngoài ra, trong những nhân vật đồng lứa, Vương Dũng từng là người duy nhất có thể cạnh tranh chức chưởng môn nhân Thanh bang với Tiết Cường!
Lúc này nhìn thấy Vương Dũng cùng đám thủ hạ đằng đằng sát khí đi vào nhà hàng, Trần Phàm nheo mắt lại, đồng tử đột nhiên co rút:
- Bảo Lâm Đông cứ ổn định, tôi lập tức đi vào.
- Tiểu Phàm, cần tôi hỗ trợ không?
Ngay khi Trần Phàm vừa cúp điện thoại, chẳng biết từ lúc nào Lý Thiên Thành đã xuống xe, đứng bên cạnh Trần Phàm, nhìn đoàn người Vương Dũng hùng hổ phía xa xa hỏi.
Thân là hoàng đế tài chính Hong Kong, Lý Thiên Thành cũng biết Vương Dũng, đồng dạng bởi vì luôn chú ý tin tức của Trần Phàm. Lý Thiên Thành cũng biết thù hận giữa Trần Phàm cùng Thanh bang.
Hiện giờ nhìn thấy Vương Dũng mang theo đoàn người hùng hổ đi vào nhà hàng Cảnh Phong, với chỉ số thông minh của Lý Thiên Thành tự nhiên có thể đoán được Vương Dũng vì Trần Phàm mà tới.
Nghe được lời nói của Lý Thiên Thành, sắc mặt Trần Phàm đã khôi phục lại bình thường, nghĩ nghĩ nói:
- Lý lão, cảm ơn nhiều, việc này tôi có thể xử lý.
Tuy rằng Trần Phàm biết nếu Lý Thiên Thành ra mặt, Vương Dũng hơn phân nửa sẽ dẫn người rời đi, cũng sẽ không dám làm rầm rĩ.
Nhưng Trần Phàm cũng không có ý định để cho Vương Dũng cùng Vương Hạo bình yên vô sự rời khỏi!
Thứ nhất, hai người là con trai của đại trưởng lão Thanh bang Vương Hồng!
Trọng yếu hơn là, căn cứ theo lời a Ngốc trước đó Vương Hạo không biết sống chết chọc vào Bảo Nhi.
Bởi vì từng thất thủ giết chết mẹ của Bảo Nhi, Trần Phàm luôn vô cùng áy náy đối với cô bé.
Theo ý nào đó mà nói, địa vị của Bảo Nhi ở trong lòng Trần Phàm cũng giống như đối với Lưu Oánh Oánh.
Hai cô bé là người mà Trần Phàm nguyện ý dùng sinh mạng mình đi bảo hộ!
- Anh đã nói như vậy tôi cũng sẽ không chộn rộn.
Lý Thiên Thành trầm ngâm một chút nói:
- Bất quá, tiểu Phàm, tôi đề nghị anh cũng không nên quá mức xúc động. Mặt khác, nếu có chỗ nào cần dùng tới tôi cứ mở miệng. Chuyện khác không dám nói, ở Hong Kong chuyện mà Lý Thiên Thành tôi không làm được cũng không nhiều lắm!
- Ân.
Trần Phàm gật đầu, sau đó bước nhanh về lối ra bãi đỗ xe.
Hô lạp!
Cùng lúc đó, những thành viên Ám Đường cùng đặc công, không hẹn liền cùng nhau nhảy xuống xe chạy theo hướng Trần Phàm.
Mười mấy giây sau, trong ánh nhìn chăm chú của Lý Thiên Thành, Trần Phàm mang theo một đám người đi ra bãi đỗ xe.
- Hong Kong, muốn thay đổi thời tiết mất rồi!
Nhìn bóng lưng Trần Phàm rời đi, trong lòng Lý Thiên Thành như gương sáng!