Trong cái thời đại coi trọng vật chất này, tình cảm đang dần dần bị tiền bạc ăn mòn, phần lớn mọi người đều trở thành nô lệ cho tiền bạc! Vì tấm áo khoác lòng hư vinh mà không e ngại xuống tay làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng đối với Tiết Hồ, trong khoảng thời gian này mà nói, những chuyện đó hắn không mấy quan tâm. Lá bài cuối cùng chưa lật trong tay hắn, chính là chế ngự tinh thần.
Đây cũng chính là nguyên nhân Thanh Bang bị nhổ tận gốc các thế lực ở Đông Nam Á cùng Hong Kong, nhưng lại vẫn duy trì ổn định được nhân tố tinh thần.
Thậm chí, sau khi biết chuyện bên phía Khôn Sa không cung ứng hàng cho Thanh Bang nữa, cũng là bởi do Trần Phàm nhúng tay vào phá đám. Nhưng hắn lại không có chó cùng bứt giậu, tương phản cho bảo tiêu gọi điện thông báo về các tỉnh lẻ, tuyển chọn người quản lý khác xong, hắn liền nằm ngủ.
Nhưng đêm hôm nay, người bảo tiêu trung niên đêm khuya bình thường luôn luôn không dám quấy rầy giấc ngủ của Tiết Hồ, đã ngoại lệ bấm số máy điện thoại bên trong phòng ngủ của Tiết Hồ.
- Reng...reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh bên trong căn phòng ngủ.
Trong bóng đêm, tiếng hô hấp rất nhỏ, Tiết Hồ bị tiếng chuông điện thoại bất ngờ làm cho bừng tỉnh, mờ trừng mắt ra.
Thông thường, người khác trong lúc bừng tỉnh thì ý thức cũng không thể thanh tỉnh nhanh chóng ngay được. Lúc này Tiết Hồ cũng như vậy...sau khi mở mắt ra, diễn cảm trên khuôn mặt của hắn có điểm mờ mịt, chỉ trợn trừng nhìn chằm chằm lên trên trần nhà.
- Hô...
Khoảng hai giây thời gian sau, vốn người bảo tiêu trung niên muốn cúp điện thoại, thì lại nghe thấy tiếng đáp lời âm trầm của Tiết Hồ. Cảm nhận được cơn tức giận trong giọng nói của Tiết Hồ, hắn sợ đến mức kinh hồn táng đởm báo cáo:
- Tiết gia, đã xảy ra chuyện rồi...
Đã xảy ra chuyện ư?
Vừa nghe được mấy chữ này, vốn Tiết Hồ ngẩn ra, sau đó cơn buồn ngủ còn đang vương vấn ở trên khuôn mặt đã nhanh chóng biến mất tăm hơi, trầm giọng nói:
- Đến thư phòng chờ ta.
Nói xong, Tiết Hồ cúp máy, mặc đồ ngủ bước ra khỏi phòng ngủ.
Một phút đồng hồ sau.
Tiết Hồ mặc đồ ngủ, trong tay nắm tẩu thuốc ngồi ở trên ghế mộc trong thư phòng, diễn cảm ngưng trọng nhìn gã bảo tiêu trung niên biểu tình hoảng hốt, trầm giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Tiết gia, có hai chuyện nhất định phải thông báo cho ngài.
Người bảo tiêu trung niên hít sâu một hơi, vội vàng nói:
- Thứ nhất là khoảng một tiếng thời gian trước. A Thủy dẫn người thủ tiêu sạch đàn em của Trầm Sơn, hơn nữa còn đem vị trí chủ chốt trong đường dây cho vay nặng lãi thay đổi toàn bộ.
- Cái gì?
Bên tai vang lên thanh âm hồi báo của người bảo tiêu trung niên. Tiết Hồ giống như nghe được chuyện tình nực cười nhất trên đời, hai mắt mở to, biểu tình khiếp sợ trên khuôn mặt căn bản là vô pháp che giấu.
Thậm chí, ngay cả thân thể của hắn cũng đều cứng nhắc lại!
- Anh...anh nói A Thủy giết chết Trầm Sơn? Hơn nữa còn thay đổi vị trí trong đường dây của Trầm Sơn?
Giờ khắc này, nếu không phải cảm nhận được nhịp tim mình đang nhảy liên hồi, thì Tiết Hồ tuyệt đối sẽ tin tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Bởi vì...hắn không tin A Thủy, người phụ trách sinh ý thuốc phiện của Thanh Bang, lại dám gây ra chuyện tình này!
- Bẩm...đúng vậy, Tiết gia.
Người bảo tiêu trung niên cũng biết tin tức này quá mức chấn động, mắt thấy Tiết Hồ cả kinh trợn mắt há mồm, thì vội vàng gật đầu xác nhận:
- Đây là giám đốc công ty TNHH Thanh Thúy Ngọc Thạch truyền tin tức đến, hơn nữa tôi đã gọi điện liên hệ cùng với một số nhân vật đầu não ở biên cảnh rồi. Bọn họ nói khoảng qua 12 giờ đêm nay, A Thủy dẫn người xử lý Trầm Sơn, chủ đổ ngọc tràng...
- Phản bội ta? Hay là cái thằng A Thủy kia ăn phải san hùm mặt gấu rồi sao? Ta nhất định phải băm thây nó ra!
Tiết Hồ biểu tình dữ tợn, trong miệng phun ra oán khí nói.
Từ ngày Tiết Hồ nắm quyền hắc đạo Thanh Bang ở trong lẫn ngoài nước ra, thì quyền uy của hắn chẳng mấy khi bị người khác nhạo báng, về phần...chuyện tình phản bội, chuyện tình dọa người như vậy càng chưa từng phát sinh qua!
- Ba!
Một tiếng vỗ bàn muộn hưởng vang lên.
Chứng kiến Tiết Hồ tức giận, người bảo tiêu trung niên chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn phải đem suy đoán của mình nuốt ngược vào trong bụng, ở hắn xem ra, lúc này Tiết Hồ đang nổi nóng, trầm mặc mới chính là giải pháp tốt nhất.
- Chuyện thứ hai là gì?
Cơn phẫn nộ ngắn ngủi qua đi, Tiết Hồ đã thanh tỉnh lại, nhưng diễn cảm vẫn âm trầm, cảm giác như chỉ hận không thể lập tức đem A Thủy băm thây vạn đoạn mới nguôi được cơn giận.
- Trước đó, bốn sòng bạc của chúng ta ở Thâm Quyến, Quảng Châu, Phúc Châu, Châu Hải, đều bị cao thủ đổ thuật chạy đến vơ vét.
Người bảo tiêu trung niên kinh hồn táng đởm nói:
- Tổng cộng bốn nhà tổn thất hơn sáu mươi triệu.
Sáu mươi triệu!
Nghe được mấy chữ này, Tiết Hồ chỉ cảm giác trong lòng mình như đang rướm máu.
- Khốn nạn! Ta nuôi cái đám phế vật kia làm cái gì không biết nữa? Chẳng lẽ bọn chúng chỉ biết ăn cơm lĩnh tiền lương thôi sao?
Tiết Hồ hổn hển nói:
- Nếu biết đối phương là cao thủ đổ thuật, vì sao không nhanh chóng ra mặt ngăn cản? Vì sao không theo quy củ làm việc thông thường. Để cho đối phương mang tiền ung dung đi ư?
- Tiết gia, căn cứ theo báo cáo của mấy người Bàng Lỗi, thì bọn hắn vốn cũng tính đến nước làm việc theo quy củ thông thường. Nhưng...nhưng...
Người bảo tiêu trung niên nói đến đây, chứng kiến thần sắc tràn ngập sát khí trong con ngươi Tiết Hồ, thì sợ đến mức không dám nói chuyện thêm nữa.
Mất thấy người bảo tiêu trung niên ngừng nói. Tiết Hồ liền quát lớn:
- Nhưng cái gì?
- Bàng Lỗi báo cáo, bốn cao thủ đổ thuật kia đến từ gia tộc Gambino ở nước Mỹ. Cho nên không dám làm việc theo quy củ thông thường.
Người bảo tiêu trung niên cắn răng, một hơi nói thẳng ra nguyên nhân.
Gia tộc Gambino?
Vừa nghe thấy mấy chữ này, đồng tử trong mắt Tiết Hồ không khỏi phóng đại, diễn cảm phẫn nộ trên khuôn mặt tức thì liền bị khiếp sợ chiếm hữu.
Xưa nay Thanh Bang cùng gia tộc Gambino và những gia đình trong ủy ban Mafia đều nước sông không phạm nước giếng. Hiện giờ gia tộc Gambino phái cao thủ đổ thuật chạy đến tổng bộ của Thanh Bang trong quốc nội phá bãi, điều này bảo Tiết Hồ làm sao không khiếp sợ đây chứ?
Trong lúc nhất thời, cơn giận của Tiết Hồ đã tiêu tan hơn phân nửa.
Hắn hiểu, nếu bốn gã cao thủ đổ thuật kia là người của gia tộc Gambino, thì bốn người Bàng Lỗi ở dưới tình huống chưa rõ ràng tiền căn hậu quả, đúng là sẽ không dám dựa theo quy củ làm việc của sòng bạc mà hành sự!
Nếu không...Hôm nay đắc tội cùng gia tộc Gambino, thì sẽ gây ảnh hưởng vô cùng bất lợi cho phân đà Thanh Bang ở nước Mỹ.
- Cao thủ đổ thuật của gia tộc Gambino, vô duyên vô cớ chạy đến Đại Lục làm gì?
Một lần nữa. Tiết Hồ ngồi xuống ghế cau mày lẩm bẩm nói. Dường như hắn đang hỏi bảo tiêu, hoặc là đang tự hỏi chính bản thân mình.
Ngay sau đó.
Không chờ người bảo tiêu trung niên trả lời, bỗng dưng Tiết Hồ đã nhớ ra, chuyện tình ngày trước Trần Phàm gây chấn động bán đảo England, Silva tộc trưởng đương nhiệm của gia đình Gambino, cũng nhúng tay tham dự vào một phần.
Chẳng lẽ...lão gia hỏa Silva kia, vì tiểu tạp chủng Trần Phàm mà làm chuyện này sao?
Trong đầu Tiết Hồ bỗng dưng toát ra ý niệm khủng bố này.
Ý niệm vừa dâng lên trong đầu, toàn thân Tiết Hồ không ngừng run rẩy giống như bị sét đánh trúng bình thường.
- Tiết gia, tôi cảm giác chuyện này có hai nguyên nhân quan trọng.
Mắt thấy Tiết Hồ đã bình tĩnh trở lại, người bảo tiêu trung niên cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói:
- Cá nhân tôi cho rằng, hai chuyện này cùng cái tên Trần Phàm kia không tránh thoát khỏi quan hệ!
- Căn cứ theo những điều ta hiểu về Silva, sở dĩ gia tộc Gambino trợ giúp Trần Phàm lần đó ở London, chẳng qua là bởi vì thiếu nợ của gã tiểu tạp chủng này một cái nhân tình. Silva là hạng người coi trọng lợi ích cao hơn tất cả, nếu hắn đã trả xong nhân tình, thì sẽ không có chuyện giúp đỡ tiểu tạp chủng kia đối phó với chúng ta mới đúng.
Tiết Hồ trầm ngâm như đang suy nghĩ nói.
Người bảo tiêu trung niên nói tiếp:
- Tiết gia! Cá nhân tôi cho rằng, ngài hãy mau gọi điện cho Lâm gia, thông báo cho Lâm gia tìm Silva thăm dò một chút, chân tướng sự tình liền sẽ phơi bày ra bên ngoài ánh sáng.
- Thăm dò cũng không phải không được. Nhưng...Hiện giờ Phong Diệp tổn thất nghiêm trọng, chỉ sợ cái lão hỗn đản Silva kia, sẽ không đem Thanh Bang nhìn vào trong mắt!
Tiết Hồ thần sắc khó coi nói. Bởi vì thế cục biến hóa hai ngày qua ở Đông Nam Á, chính là bằng chứng xác minh hữu hiệu nhất!
Một lão hổ rụng mất răng nanh, tự nhiên là sẽ không còn có bao nhiêu lực chấn nhiếp!
Huống chi đối với gia tộc Gambino mà nói, tổ chức Thanh Bang chỉ là một con sói già mà thôi...
Mặc dù Tiết Hồ hiểu rõ điểm này, nhưng hắn cảm thấy vẫn phải thăm dò qua một lần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngay khi Tiết Hồ chuẩn bị bấm số điện thoại của Tiết Lâm, em trai của hắn, thì tiếng chuông di động lại vang lên.
- Reng reng...
Thanh âm phá vỡ sự yên lặng bên trong không gian thư phòng.
Theo bản năng, đồng tử của Tiết Hồ cùng người bảo tiêu trung niên đều phóng đại, trực giác nói cho bọn hắn biết, di động réo chuông khuya như thế này, tuyệt đối là mang dấu hiệu điềm xấu!
Tiết Hồ nhìn thoáng qua dãy số điện báo, thì chân mày càng nhíu chặt hơn. Đồng thời cũng cắn răng nghe máy:
- Muộn như vậy còn gọi tới là có chuyện gì?
- Tiết...tiết...tiết gia...Hai chiếc thuyền buôn lâu của chúng ta ở trên vùng biển quốc tế, bị một thế lực không rõ tập kích, toàn bộ huynh đệ đều chết thảm sạch rồi...
Rất nhanh sau đó, thanh âm kinh hồn táng đởm của người phụ trách sinh ý buôn lậu, từ đầu dây phía bên kia liền rót vào trong lỗ tai của Tiết Hồ.
- Ba!
Tiết Hồ toàn thân run rẩy, khẽ buông thỏng tay cầm điện thoại ra, máy điện thoại rơi xuống sàn nhà vang lên một cái thanh âm chát chúa.
- Phốc!
Trong miệng Tiết Hồ phun ra một ngụm máu đỏ tươi, thần sắc tái nhợt, cả người vô lực ngã khuỵu xuống ghế mộc.
- Tiết...Tiết...gia!
Người bảo tiêu trung niên thấy vậy, liền hoảng hốt bước lên nâng đỡ lấy Tiết Hồ.
- Tiểu tạp chủng, quả nhiên là ngoan độc!
Dưới ánh đèn, sắc mặt của Tiết Hồ tái nhợt, diễn cảm dữ tợn, như ma quỷ đến từ dưới địa ngục nhe nanh nói:
- Ta thề, ta không chỉ băm thây ngươi thành vạn đoạn, mà ta còn muốn đem nữ nhân của ngươi ném vào trong những câu lạc bộ đêm tối dơ bẩn nhất...!