Ban đêm, một vầng trăng rằm treo nghiêng trên bầu trời, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, rơi trong sân trường trung học Tử Kim Sơn, làm vườn trường có vẻ vô cùng yên tĩnh.
- Đinh linh linh...
Mấy phút sau, thanh âm tiếng chuông điện vang lên chói tai, vẻ yên lặng bên trong vườn trường bị phá vỡ.
Vài tiếng gầm rú hưng phấn từ trong những phòng học truyền ra, những học sinh mặc đồng phục mùa hạ lần lượt từ trong phòng học đi ra, phóng nhanh ra hành lang.
Cảm giác giống như những đàn chim chóc từ trong lồng sắt tung bay, vô cùng hưng phấn.
Cũng giống như thường ngày, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Điền Thảo cũng không lập tức ôm sách giáo khoa rời khỏi phòng học, mà chờ đến khi các bạn học gần như đã rời hết khỏi phòng, mới ôm lấy sách giáo khoa rời đi.
Bên ngoài cửa trường, chiêc Bentley yên lặng đỗ ven đường, cũng không hấp dẫn ánh mắt khủng bố như ở trường đại học Đông Hải.
Thứ nhất đối với học sinh trung học mà nói, tuổi của bọn họ còn nhỏ, đối với ý niệm sùng bái cùng ý tưởng tình yêu trộn lẫn với nhân tố tiền tài cũng không nhiều, lại thêm trường Tử Kim Sơn là trường trung học quý tộc hạng nhất nhì Đông Hải thậm chí là nam bán quốc, bối cảnh học sinh trong trường thuộc con nhà phú quý thật sự là nhiều lắm, Bentley tuy rằng đủ ngưu bức, nhưng cũng chưa tới mức làm họ khiếp sợ.
So sánh với chất lượng chiếc Bentley, một chuỗi số xe mới làm rung động hơn một chút, nhưng đại bộ phận học sinh chỉ lo nhìn nhãn hiệu xe, cũng không ai nhìn biển số xe.
Ngồi trong xe, nhìn những học sinh mặc đồng phục mùa hạ đi ra khỏi vườn trường, trong lòng Trần Phàm mơ hồ có chút hâm mộ.
Chẳng bao lâu khi trước, khi hắn còn nhỏ tuổi tham gia huấn luyện phi nhân loại, hắn luôn khát vọng mình được như những đứa trẻ bình thường, ôm sách đến vườn trường, hưởng thụ cuộc sống tuổi học trò.
Hắn hôm nay, tuy rằng trên danh nghĩa là sinh viên trường đại học Đông Hải, nhưng trên thực tế cuộc sống của hắn đã dần dần thoát khỏi vườn trường.
Một lát sau, Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy chiếc Maserati của Sở Qua chạy nhanh ra khỏi vườn trường.
- Oánh Oánh, đó là xe của Trần ca!
Từ sau khi Hoàng Phủ Hồng Trúc mua chiếc Bentley cho Trần Phàm, mỗi lần Sở Qua đi trên đường nhìn thấy Bentley đều lập tức nhìn biển số xe, lần này cũng không ngoại lệ, hắn lập tức phát hiện chính là xe của Trần Phàm, liền hưng phấn rống to với Lưu Oánh Oánh.
Nghe được tiếng gầm rú hưng phấn của Sở Qua, Lưu Oánh Oánh chợt ngẩn ra, sau đó trên mặt nổi lên nụ cười sáng lạn.
Hiển nhiên có thể gặp Trần Phàm. Lưu Oánh Oánh cũng rất vui vẻ.
Nhìn thấy Sở Qua lái chiếc Maserati chạy nhanh tới, Trần Phàm mở cửa xe bước xuống.
- Trần ca!
Sở Qua cho xe dừng lại, như đánh máu gà hưng phấn nhào tới ôm mạnh Trần Phàm, Lưu Oánh Oánh mỉm cười đứng ngay sau lưng Sở Qua.
- Tiểu Qua. Oánh Oánh, các em thi thế nào?
Trần Phàm cười khổ buông Sở Qua, nhìn hai người hỏi.
Ngô...
Trần Phàm vừa hỏi, hai người liền trầm mặc không nói.
- Thực xin lỗi, anh tiểu Phàm, em thi không được tốt lắm.
Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Lưu Oánh Oánh sợ hãi tự trách nói một câu, sau đó lấy hết dũng khí ngẩng đầu, nhìn Trần Phàm cắn răng cam đoan nói:
- Nhưng học kỳ sau em sẽ cố gắng học tập, tuyệt đối không làm cho anh tiểu Phàm thất vọng!
- Ân.
Trần Phàm gật đầu cười, hắn biết, chất lượng dạy học ở những khu hẻo lánh xa xôi so sánh với trường trung học nhãn hiệu nổi tiếng như Tử Kim Sơn không sao sánh bằng, Lưu Oánh Oánh lúc còn ở Vân Nam thành tích học tập tuy rằng tốt, nhưng đến trường Tử Kim Sơn nhiều ít vẫn còn chênh lệch với các học sinh khác.
- Trần ca, em cũng thi không tốt.
Sở Qua xấu hổ gãi gãi đầu, nói:
- Nhưng anh yên tâm, với chỉ số thông minh của em, chỉ cần học kỳ sau thêm sức lực, vượt qua yêu nghiệt Điền Thảo thì không dám nói, nhưng muốn đoạt lại vị trí thứ hai thì không thành vấn đề.
Nghe được Sở Qua cam đoan. Trần Phàm rất rõ ràng nếu Sở Qua chịu cố gắng, làm được một bước này quả thật không khó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hiểu được điểm này, Trần Phàm rõ ràng phát hiện có mấy chiếc xe thể thao phong cách đang đỗ lại chung quanh. Cửa kính xe mở ra, những công tử ăn chơi dùng một loại ánh mắt cực nóng nhìn hắn, sắc mặt có vẻ thật kích động.
- Biến, biến, đều cút qua một bên cho tôi!
Sở Qua nhìn thấy mấy công tử ăn chơi trong trường trung học Tử Kim Sơn đều dừng xe chung quanh, hạ kính xe xuống dùng ánh mắt sùng bái nhìn Trần Phàm, nhất thời vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn lộ ra một mặt Hỗn Thế Ma Vương thật bá đạo:
- Mẹ nó, các cậu cũng không tát vũng nước tiểu soi sương, Trần ca là người mà các cậu có thể quen biết sao?
- Sở Qua, cậu không hiền hậu a! Không phải cậu đã nói có cơ hội sẽ giới thiệu chúng ta làm quen với Trần ca sao?
Một gã công tử có quan hệ không tệ với Sở Qua lấy hết dũng khí nói.
Từ sau khi danh tiếng Trần Phàm vang xa, bên trong trường trung học Tử Kim Sơn, những công tử ăn chơi từng bị Trần Phàm giáo huấn đều xem Trần Phàm là thần tượng, thường xuyên gây rối với Sở Qua, muốn Sở Qua giới thiệu bọn họ làm quen với Trần Phàm, dùng lời của bọn họ mà nói, cho dù xách giỏ cho Trần ca cũng là một loại tượng trưng cho thân phận.
Tuy rằng Sở Qua thành thục hơn những người bạn cùng lứa tuổi, nhưng dù sao vẫn còn một chút lòng hư vinh của thiếu niên, nhìn thấy sư phụ của mình được bạn bè sùng bái như thế, vì vậy liền khoe khoang khoác lác, có cơ hội giới thiệu bọn họ làm quen với Trần Phàm.
Nhưng lúc này Sở Qua tự nhiên sẽ không thừa nhận ngay trước mặt Trần Phàm, mà trừng mắt:
- Mẹ nó, ca có nói qua sao?
Có sao?
Những công tử ăn chơi khóc không ra nước mắt.
- Biến, đều biến hết cho lão tử, nếu không ngày mai lão tử cho các cậu đứng chào cờ!
Sở Qua thấy mấy công tử kia còn chưa đi, uy hiếp nói.
- Ông...ông...
Bị Sở Qua uy hiếp, những công tử kia chỉ đành bỏ qua ý niệm muốn nhờ Sở Qua giới thiệu làm quen với Trần Phàm, buồn bực khởi động xe rời đi.
- Đúng rồi Trần ca, hôm nay anh tới nơi này làm gì vậy?
Đuổi được mấy công tử kia, Sở Qua có chút chột dạ nhìn Trần Phàm hỏi.
Trần Phàm cũng không giấu diếm Sở Qua:
- Ngày mai tôi muốn mang Điền Thảo đến Hong Kong tham gia một buổi hoạt động giao lưu, tối nay tới nói với cô ấy một tiếng, để cô ấy chuẩn bị tâm lý.
Vừa nói xong Trần Phàm rõ ràng nhìn thấy Điền Thảo đang ôm sách giáo khoa đi ra vườn trường, vừa nhìn thấy hắn đứng cùng Sở Qua thì giật mình đứng ngay tại chỗ.
Sau đó vẻ mặt chấn kinh của nàng chậm rãi giãn ra, lộ ra dáng tươi cười cao hứng, hướng Trần Phàm cùng Sở Qua đi tới.
- Điền Thảo, thật hâm mộ a! Trần ca muốn dẫn cô đi Hong Kong tham gia hoạt động giao lưu thương mại, cũng không mang theo tôi!
Nhìn thấy Điền Thảo đi tới, Sở Qua thần tình ghen tỵ nói.
Đi Hong Kong tham gia hoạt động giao lưu thương mại?
Điền Thảo cả kinh, theo bản năng nhớ lại buổi hoạt động giao lưu thương mại huyên náo sôi sục tại Hong Kong trong thời gian gần đây.
- Tiểu Qua, thời gian không còn sớm, nhanh đưa Oánh Oánh về nhà đi.
Trần Phàm tức giận vỗ Sở Qua một cái tát.
Sở Qua xấu xa cười nói:
- Oánh Oánh, chúng ta đi thôi, làm bóng đèn cũng không hay đâu...
Vừa nói xong, Sở Qua lôi kéo Lưu Oánh Oánh chui vào trong xe, vẫy tay chào Trần Phàm cùng Điền Thảo, sau đó khởi động xe rời đi.
Mà Điền Thảo tựa hồ lại bị chữ "bóng đèn" kích thích, trên khuôn mặt mê người tràn ngập vẻ đỏ ửng.
- Tiểu Thảo, ngày mai tôi dẫn cô cùng Tiêu Phong đi tham gia hoạt động giao lưu thương mại tại Hong Kong, cô biết là được, đừng cố ý chuẩn bị điều gì, lại càng không cần vì sợ hãi mà làm ảnh hưởng môn thi cuối cùng.
Trần Phàm nhìn Điền Thảo, nói:
- Cô cứ an tâm đi thi, mười giờ ngày mai tôi tới đón cô.
- Được.
Điền Thảo nhẹ nhàng gật đầu, do dự một chút lại nói:
- Kỳ thật...khoảng chín giờ là được.
Ân?
Trần Phàm sửng sốt.
- Mỗi một môn thi tôi đều nộp bài trước nửa giờ, môn Anh ngữ trước một giờ cũng không thành vấn đề.
Điền Thảo đó mặt nói, ngữ khí vẫn tự tin như trước.
- Vậy được rồi.
Trần Phàm cũng biết phương diện học tập của Điền Thảo quả thật là dị nhân thiên phú, cười khổ gật đầu nói:
- Đi thôi, lên xe, tôi đưa cô về nhà.
Điền Thảo cũng không cự tuyệt, gật đầu cùng Trần Phàm lên xe Bentley, ngồi ở băng sau.
Lần này nàng cũng không giống như lúc ở Thanh Long sơn trang tại Hàng Châu, lặng lẽ chuyển động thân thể dựa vào trên người Trần Phàm.
Nàng cũng giống như lần đầu tiên ngồi trên chiếc cc do Trần Phàm lái xe, lòng yên tĩnh như nước.
Hoàng Phủ Hồng Trúc mua nhà cho Điền Thảo cũng không xa trường trung học Tử Kim Sơn, thời gian lái xe cũng chưa tới mười phút.
Mười phút sau.
Trần Phàm đưa Điền Thảo tới dưới lầu, đang chuẩn bị xoay người lên xe thì di động chợt vang lên.
Trần Phàm lấy điện thoại ra xem, thấy là số điện thoại của Dương Viễn, liền tiếp máy.
- Trần tiên sinh, có chuyện tôi cần hội báo với ngài.
Điện thoại chuyển được, thanh âm của Dương Viễn thông qua vô tuyến điện chuẩn xác truyền vào trong tai Trần Phàm.
Chân mày Trần Phàm cau lại:
- Anh nói đi.
- Trần tiên sinh, là như vậy...
Dương Viễn không dám chậm trễ, lập tức đem chuyện đã phát sinh trong buổi hội nghị toàn bộ kể lại cho Trần Phàm, cũng không hề có chút giấu diếm.
Nghe xong Dương Viễn hội báo, sắc mặt Trần Phàm phức tạp, trầm ngâm một lúc nói:
- Chuyện này tôi sẽ xử lý.
Vừa nói xong Trần Phàm trực tiếp cúp điện thoại, sau đó suy tư một lúc, bấm một dãy số chưa dùng bao giờ.
Điện thoại qua thật lâu mới chuyển được, bên trong truyền ra một thanh âm tràn ngập từ tính, trong giọng nói lại lộ ra cỗ uy nghiêm không thể hủy diệt:
- Xin chào.
- Tôi là chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm, tôi có một số việc muốn nói với Ngụy tổng lý. Phiền thông báo với Ngụy tổng lý dùm một tiếng.
Trần Phàm biết người nghe điện thoại là thư ký của đương đại gia chủ Ngụy gia Ngụy Minh, liền khách khí nói.
Chủ tịch tập đoàn Cao Tường Trần Phàm?
Đầu bên kia điện thoại, một gã trung niên đeo kính nghe được lời nói của Trần Phàm, chợt ngẩn ra, sau đó sắc mặt hơi đổi, vội vàng nói:
- Xin chờ một chút, tôi lập tức thông báo cho Ngụy tổng lý.
Lúc này trong giọng nói của thư ký Ngụy Minh không còn một chút quan uy, chỉ còn vẻ khách khí.
- Được, cảm ơn.
Ngữ khí của Trần Phàm vẫn khách khí như trước, không hề có vẻ tự cao tự đại vì được Ngụy lão gia tử ủng hộ.
- Tiểu Phàm a, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây hay sao vậy? Cậu lại chủ động gọi điện thoại cho tôi.
Ước chừng nửa phút sau, bên trong truyền ra một thanh âm sảng khoái, trong giọng nói không có vẻ cao cao tại thượng, lại cho người ta một cảm giác thật bình dị gần gũi.
Nghe thanh âm xa lạ kia, trong lòng Trần Phàm rất rõ ràng, lão già bên kia điện thoại chính là người đứng thứ hai trong quốc vụ viện, chỉ cần cố gắng thêm một năm, đợi sang nhiệm kỳ mới liền có thể bước lên một bước, xóa đi chữ "phó" phía trước, chân chính đứng trên đỉnh quyền lực quốc gia!
- Thực xin lỗi Ngụy gia gia, vốn cháu nên đi bái phỏng ngài, nhưng ngài trăm công ngàn việc, cháu sợ ảnh hưởng tới công tác của ngài, nên không dám đi.
Trần Phàm nói:
- Nếu như ngài cho phép, ngài xem khi nào có thời gian, cháu đến bái phỏng ngài vậy.
- Tiểu Phàm a, cậu đang chọc tức tôi đó phải không?
Đầu bên kia điện thoại, Ngụy Minh nghe được lời nói của Trần Phàm, dở khóc dở cười nói:
- Luận vai vế, tôi chỉ có thể làm chú bác của cậu. Sau này đừng kêu bậy a, nếu không để cho lão đầu tử nhà tôi nghe được, không giáo huấn tôi mới lạ đó.
Trần Phàm ngẩn ra, sau đó chợt nhớ, năm nay tuy rằng Ngụy Minh gần sáu mươi, nhưng luận vai vế quả thật chỉ xem như chú bác của hắn.
Dù sao vai vế Trần Kiến Quốc lại ngang với người nắm quyền Ngụy gia Ngụy lão gia tử!
- Mặt khác, nếu quả thật cậu muốn tìm tôi nói chuyện phiếm, tôi tùy thời hoan nghênh, nhưng điều kiện tiên quyết là, trộm mang cho tôi một ít dã trà.
Ngụy Minh cười nói:
- Lần trước tôi ở nhà lão đầu tử uống dã trà cậu mang tới, nghiện quá...nhưng lão đầu tử chết sống không chịu chia cho tôi một ít.
- Dạ.
Trần Phàm mỉm cười đáp ứng, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ ràng, hiện giờ Ngụy Minh thân ở địa vị cao, tay nắm quyền to cũng không phải hiếm lạ dã trà hắn đưa cho Ngụy lão gia tử, mà chỉ muốn dùng phương thức này biểu đạt lòng tôn kính đối với vị lão nhân đã nằm trong Bát Bảo Sơn.
- Tiểu Phàm, trễ như vậy mà cậu lại gọi điện thoại cho tôi, không phải chỉ vì muốn cùng tôi nói chuyện phiếm đơn giản vậy đi?
Ngụy Minh cười cười nói:
- Nói đi, chuyện gì?
- Ngụy thúc, nguyên bản cháu đại diện cho tập đoàn Cao Tường đi theo đoàn đại biểu khu Tam Giác Trường Giang đến Hong Kong, tham gia buổi hoạt động giao lưu thương mại ngày mai, nhưng cháu đột xuất có chuyện trọng yếu cần làm, chậm trễ chút thời gia, chỉ đành để trưa mai mới tới...
- Không sao, chỉ cần không vắng mặt là tốt rồi.
Ngụy Minh không đợi Trần Phàm nói xong đã cắt ngang lời hắn:
- Dù sao giá trị của lần hoạt động giao lưu thương mại này rất cao, đối với tập đoàn Cao Tường mà nói là một lần kỳ ngộ phát triển trọng đại.
- Ngụy thúc, điểm này cháu hiểu được.
Trần Phàm cười khổ nói:
- Nhưng bởi vì cháu không đi cùng đoàn đại biểu tới Hong Kong, đoàn đại biểu tựa hồ rất bất mãn, định hủy bỏ tư cách tham dự hoạt động giao lưu của tập đoàn Cao Tường...
- Cái gì? Hủy bỏ tư cách?
Ngụy Minh biến sắc, theo sau nghiêm túc hỏi:
- Tiểu Phàm, cậu biết được tin tức từ nơi nào?
- Dương Viễn mới đại diện tập đoàn Cao Tường tham dự buổi hội nghị của đoàn đại biểu khi nãy, người phụ trách Trần Phi ở trong hội nghị tuyên bố tin tức này.
Trần Phàm chi tiết nói.
- Trần Phi tuyên bố?
Trong lòng Ngụy Minh vừa động, sau đó trầm giọng nói:
- Tiểu Phàm, lần này toàn bộ những ai tham gia hoạt động giao lưu đều do các khu trình báo tiến cử, quốc vụ viện xét duyệt, đoàn đại biểu chỉ phụ trách tổ chức an bài, không có quyền quyết định!
Nói tới đây, Ngụy Minh gằn từng chữ:
- Tiểu Phàm, cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ cho cậu một câu trả lời thuyết phục!
- Vậy phiền toái Ngụy thúc.
Trần Phàm vội vàng cảm tạ.
Theo sau Trần Phàm lại khách sáo vài câu với Ngụy Minh, liền cúp điện thoại.
- Trần Phi a Trần Phi, chẳng thể trách lão thái gia nhà cậu đem cậu trở thành con tốt thí bỏ qua! Lòng dạ cậu hẹp hòi như thế, ánh mắt lại thiển cận như vậy, làm sao có thể gánh vác nối cả Trần gia?
Buông điện thoại tư nhân xuống, Ngụy Minh nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương, vừa thở dài vừa lắc nhẹ đầu:
- So sánh với Long Nha, cậu kém không chỉ một chút, mà là cách xa vạn dặm!
- Gừng càng già càng cay - lão thủ trưởng a, rốt cục vẫn là ngài nhìn được thật xa.
Vừa nói xong, trong con ngươi Ngụy Minh toát ra vẻ kính sợ thật sâu.