Cực Phẩm Thiên Vương

chương 627: đỉnh quyết đấu, đồ tể và ảnh tử (15)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Trần Phàm biết được người thực hiện việc ám sát chính là Ảnh Tử, hắn liền mơ hồ đoán được Ảnh Tử bởi vì ghen tỵ mình từng dẫn đầu trở thành thành viên Long Nha chính thức, cho nên mới liên hợp với Tiết Hồ cùng Phong Diệp thực hiện hành động ám sát mình lần này.

Bởi vì hiểu được điểm này, sau khi tiến vào sòng bạc Hoàng Gia, Trần Phàm không ngừng lợi dụng điểm này khiêu khích Ảnh Tử, để cho hắn tâm thần bất an, cuối cùng lợi dụng Hổ Khiếu Kim Chung Tráo cùng di động bộ phạt khủng bố, bức bách Ảnh Tử phải bỏ qua con tin, tránh né công kích.

Có thể nói hết thảy đều nằm trong kế hoạch của Trần Phàm.

Nhưng bản thân Ảnh Tử là sát thủ đứng đầu trong bàng sát thủ đồng thời là người đứng thứ mười một của Thần Bảng, sau khi thành công tiêm gien số 1, thực lực của hắn đã đạt tới đỉnh, trong lúc tránh né công kích đồng thời hắn nổ liên tục ba phát súng, muốn cùng lúc bắn chết Trần Phàm và Nạp Lan Hương Hương!

Hắn tuyển chọn góc độ bắn ba phát súng này rất tốt, hai phát bắn về phía Nạp Lan Hương Hương, một phát bắn về phía Trần Phàm.

Theo Ảnh Tử xem ra, nếu Trần Phàm muốn một mình tránh né, khó khăn không lớn, nhưng hắn tin tưởng Trần Phàm nhất định sẽ quan tâm tới sự sống chết của Nạp Lan Hương Hương, nhưng nếu Trần Phàm muốn đưa Nạp Lan Hương Hương cùng nhau tránh đạn, cũng không phải là chuyện dễ dàng!

Dưới ánh đèn, khóe miệng Ảnh Tử hiện lên độ cong băng sương, trong ánh mắt trợn tròn của những nhân viên sòng bạc, Trần Phàm vừa nhận thấy được nguy cơ lập tức ôm Nạp Lan Hương Hương vào lòng, nghiêng người ngã xuống đất.

Hô!

Hô!

Hô!

Ba viên đạn xé rách lực cản của không khí, gào thét bay qua trên đỉnh đầu hai người.

Oanh!

Trần Phàm ôm Nạp Lan Hương Hương, bờ lưng đập mạnh xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục.

Trước khi rơi xuống đất, có lẽ nghe được thanh âm viên đạn gào thét bay qua, có lẽ do nguyên nhân quá mức khẩn trương, cả người Nạp Lan Hương Hương cứng ngắc, trái tim treo cao trên cổ họng.

Vừa rơi xuống, cảm thụ được lực lượng mạnh mẽ cùng nhịp tim đập vững vàng của Trần Phàm. Nạp Lan Hương Hương âm thầm thở ra đồng thời nỗi khẩn trương cùng sợ hãi ở trong lòng cũng đã biến mất không còn sót lại chút gì.

Tựa hồ theo nàng xem ra, chỉ cần ẩn tránh trong lòng Trần Phàm, dù trời có sập xuống cũng sẽ không bị tổn hại.

Trong lòng ôm lấy thân thể mềm mại của Nạp Lan Hương Hương, ngửi được hương thơm cơ thể trên người nàng, cảm thụ bộ ngực mềm mại cùng co giãn, lúc này Trần Phàm lại không hề có bất kỳ lòng tà niệm.

Vừa rơi xuống, hắn lập tức rút cây trâm cài đầu của Nạp Lan Hương Hương, dùng sức ném mạnh!

- Sưu!

Nương theo một tiếng rít xé gió, cây trâm cài đầu giá trị xa xỉ biến thành một đạo quang mang nổ bắn vút ra!

Phía trước Ảnh Tử nhìn thấy Trầm Phàm ôm Nạp Lan Hương Hương may mắn tránh thoát viên đạn, mặt không đối sắc tiếp tục bóp cò.

- Phốc xuy!

Ngay sau đó không đợi Ảnh Tử kịp bóp cò, cây trâm cài đầu bắn ra vô cùng chuẩn xác bắn trúng cổ tay hắn, xuyên thấu, máu tươi văng khắp nơi.

Cổ tay phải bị bắn thủng, đau đớn kịch liệt làm Ảnh Tử theo bản năng buông rơi khẩu súng. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cũng không để ý tới cổ tay đau đớn, Ảnh Tử theo bản năng muốn dùng tay trái đi đón súng!

Thân là người đứng đầu bảng sát thủ, cả hai tay hắn đều có thể dùng súng, hơn nữa tiêu chuẩn cũng không kém bao nhiêu.

Nhưng ngay khi Ảnh Tử muốn dùng tay trái đón khẩu súng, Trần Phàm đã buông Nạp Lan Hương Hương, búng người bắn lên, trong nháy mắt liền đứng dậy nhảy tới, hóa thành một đạo ảo ảnh bay về phía Ảnh Tử.

- Bá!

Ảnh Tử đón được súng, họng súng nhắm ngay hướng Trần Phàm đang lao tới, định bóp cò.

Nhưng đã muộn!

Lúc này Trần Phàm cũng không tiếp tục cho Ảnh Tử cơ hội nổ súng, cả người hắn lấy khí thế sét đánh bắn tới trước người Ảnh Tử, vung tay, mượn dùng lực chạy băng băng đánh ra một cái tát.

- Ba!

Một tiêng trầm đục vang lên, lực lượng thật lớn trực tiếp đánh bay khẩu súng của Ảnh Tử ra ngoài, cổ tay của hắn chợt đau đớn.

Trong nháy mắt mất đi vũ khí. Ảnh Tử biến sắc, không nói một lời lập tức thối lui!

Lần này Trần Phàm cũng không tiếp tục thừa thắng xông lên.

Bởi vì Ảnh Tử đã bị mất đi vũ khí cùng con tin, đối với Trần Phàm mà nói giống như miếng thịt bò trên thớt, có thể tùy ý cho hắn xâu xé!

Lại cảm nhận được vẻ khinh thường nồng đậm toát ra trong con ngươi của Trần Phàm, chứng kiến được thực lực của Trần Phàm. Ảnh Tử thấy Trần Phàm cũng không đuổi theo, sắc mặt trở nên dị thường ngưng trọng.

- Mày trốn không thoát.

Nhìn thấy Ảnh Tử lại dừng bước, sắc mặt Trần Phàm không chút thay đổi nói, đồng thời bước từng bước một tới hướng Ảnh Tử.

Ba! Ba! Ba!

Bước chân Trần Phàm mạnh mẽ, từng bước đi tới, sàn nhà bằng gỗ đứt gãy từng khúc, thanh âm rung trời, giống như có thiên quân vạn mã đang chạy chồm, làm cho người ta có một loại cảm giác đất rung núi chuyển.

- Khi trước những kẻ muốn giết tao đều chết hết, mày cũng sẽ không ngoại lệ, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của mày!

Đi tới vài bước. Trần Phàm chậm rãi mở miệng, thanh âm lại như băng, trực tiếp tuyên bố tội chết của Ảnh Tử.

Lại nghe được lời nói khí phách của Trần Phàm, Ảnh Tử cũng không còn cảm thấy Trần Phàm tuôn ra lời nói cuồng ngôn như hắn nghĩ trước đó.

Hắn biết rõ, dưới tình huống trong tay có vũ khí cùng con tin, hắn không thể giết chết Trần Phàm, như vậy sau khi mất đi vũ khí cùng con tin không thể nào là đối thủ của Trần Phàm.

- Mày làm sao có thể mạnh như vậy?

Đồng tử Ảnh Tử co rút lại thành mũi nhọn nguy hiểm, máu tươi trên cổ tay bị xuyên thủng tràn ra đầm đìa.

Nghe được câu hỏi của Ảnh Tử, trong con ngươi Trần Phàm lại toát ra vẻ miệt thị nồng đậm:

- Tao đã nói, tao chỉ cần dùng một bàn tay là có thể giết chết mày!

- Mặc dù mày đứng thứ năm trong Thần Bảng, nhưng mày đã rời khỏi Long Nha thời gian rất lâu. Không bảo trì huấn luyện cường độ cao cùng liên tục chấp hành nhiệm vụ, đừng nói thực lực của mày có thể tăng trưởng, muốn bảo trì tiêu chuẩn ngày trước càng khó có khả năng!

Lại nghe được lời nói cuồng vọng của Trần Phàm, cảm xúc của Ảnh Tử lại trở nên có chút kích động:

- Huống chi cho dù mày bảo trì được tiêu chuẩn, cũng không thể nào mạnh được như vậy!

- Quỳ xuống, tao có thể cho mày được chết thống khoái một chút.

Trần Phàm đã hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng, trong giọng nói không có chút cảm tình của nhân loại.

Quỳ xuống?

Nghe được hai chữ này, cả người Ảnh Tử chấn động, trong con ngươi nhất thời tràn ngập ánh mắt phẫn nộ.

Bản thân đứng hàng thứ nhất trong bảng sát thủ, đứng thứ mười một trong Thần Bảng, lại thành công tiêm gien số 1, hắn chưa từng nghĩ tới có người có thể đánh cho hắn phải quỳ rạp xuống đất!

- Tao cũng không tin tao đã thành công tiêm vào gien số 1, lại có sự chênh lệch lớn như vậy với mày!

Ảnh Tử quát lớn một tiếng, nháy mắt liền tăng cao chiến ý của mình, làm cho thực lực của mình đạt được tới đỉnh.

- Sưu!

Vừa nói xong, Ảnh Tử đối mặt với Trần Phàm giống như chiến thần đang đi tới, không lùi lại tiến, hóa thành một ảo ảnh, nhằm phía Trần Phàm.

- Hạt châu nhỏ như hạt gạo, cũng bày đặt tỏa sáng sao?

Đối diện với Ảnh Tử đang cấp tốc lao tới, Trần Phàm cười lạnh một tiếng, chẳng những không trốn tránh hơn nữa tần suất bước chân cũng không hề thay đổi.

- Hô! Hô!

Tốc độ khủng khiếp của Ảnh Tử liền vang lên tiếng gió rít, làm Nạp Lan Hương Hương cùng các nhân viên sòng bạc đều không thể nhìn thấy rõ, chỉ nhìn được từng chuỗi ảo ảnh.

Một màn không thể tưởng tượng làm cho bọn họ trợn tròn mắt, hoàn toàn ngây dại.

Nếu...nếu không phải hết thảy những gì xảy ra vừa rồi làm trong lòng họ còn ám ảnh sợ hãi, thậm chí bọn họ còn hoài nghi lúc này bản thân đang nằm trong giấc mộng.

- Hoa!

Trong chớp mắt, Ảnh Tử đã đi tới trước người Trần Phàm, hóa thủ thành đao chém về phía cổ Trần Phàm.

Trần Phàm xê dịch bước chân, nghiêng người tránh ra, làm bàn tay Ảnh Tử chém vào khoảng không.

Một chiêu không trúng, Ảnh Tử cũng không tiếp tục ra chiêu, nhanh chóng thu hồi bàn tay cố gắng lui về phía sau, tiếp tục tìm kiếm cơ hội.

- Muốn chạy?

Nhận thấy được ý đồ của Ảnh Tử, Trần Phàm quát lớn một tiếng:

- Trở lại cho tao!

Vừa quát xong, tay phải Trần Phàm cong lên theo hình trảo, nhanh chóng vung ra giống như lấy đồ trong túi chụp lấy cổ tay Ảnh Tử.

Cổ tay bị Trần Phàm bắt lấy, sắc mặt Ảnh Tử đột nhiên biến đổi, cố gắng giãy dụa lại cảm thấy cổ tay của mình giống như bị cây kìm kẹp trúng, không thể nhúc nhích!

Ngay sau đó.

Không đợi Ảnh Tử tiếp tục giãy dụa, tay phải Trần Phàm đột nhiên phát lực, dùng sức kéo một cái.

Lực đạo khủng bố trực tiếp làm cho thân thể Ảnh Tử đổ ập về phía Trần Phàm.

Trần Phàm hơi khom người xuống, hai chân giống như đinh trên mặt đất, thắt lưng chợt xoay, thân thể giống như cây cung lớn đang bắn ra, bả vai mang theo một cỗ khí thế không sao đỡ nổi vọt tới Ảnh Tử!

Bát Cực Quyền, Thiếp Sơn Kháo.

Kình như băng cung, phát như sấm sét.

Đây là một trong những sát chiêu của Bát Cực Quyền, năm đó Trần Phàm học tập chiêu này từ võ học giáo quan, dùng thân cây luyện tập, trong quá trình luyện tập không biết đã đụng gãy bao nhiêu thân cây, lúc này Trần Phàm sử xuất, vô cùng uy mãnh.

Phanh!

Răng rắc!

Một tiếng trầm đục vang lên, thanh âm xương cốt gãy răng rắc, lực đạo khủng bố trực tiếp đánh bay Ảnh Tử.

Xương ngực Ảnh Tử vừa bị gãy liền truyền tới một cảm giác đau đớn, thân thể giống như một con diều bị đứt dây, bay vòng trên không trung, một ngụm máu tươi phun ra, giống như đóa hoa máu nở rộ trên không trung.

Oanh!

Theo sau, thân thể Ảnh Tử hung hăng rơi xuống sàn nhà bằng gỗ, phát ra một tiếng trầm đục, cả người giống như tan rã, bị thương không nhẹ.

Một chiêu.

Chỉ dùng một chiêu, Trần Phàm liền làm bị thương Ảnh Tử!

Dù bị thương không nhẹ, nhưng dù sao Ảnh Tử cũng là cao thủ có thứ tự gần mười người đứng đầu Thần Bảng, hắn cố nén đau đớn đứng lên, lau vết máu nơi khóe miệng, cả người giống như vừa khôi phục lại.

Trên thực tế, Ảnh Tử bị thương nặng không phải vì xương ngực bị gãy, mà là nội thương!

Hắn mạnh mẽ nuốt trở vào ngụm máu kế tiếp, như vậy sẽ lưu lại nội thương thật nghiêm trọng, dù có thể khôi phục cũng phải điều chỉnh thời gian rất dài.

Nhưng lúc này Ảnh Tử cũng không quan tâm nội thương, dù sao xác suất còn sống để rời đi hôm nay thật rất nhỏ.

Hơn nữa nếu phun ra ngụm máu này, làm nguyên khí đại thương, hắn sẽ càng không phải là đối thủ của Trần Phàm.

- Quỳ xuống, tao cho mày chết thống khoái.

Một chiêu làm bị thương Ảnh Tử, Trần Phàm cũng không tiếp tục tấn công đánh gục hắn, mà cao cao tại thượng nhìn hắn:

- Không quỳ, tao để cho mày hối hận vì đã đầu thai trên đời này!

- Trần Phàm, muốn tao quỳ xuống, kiếp sau đi!

Ảnh Tử mười phần oán khí quát, đạp mạnh tại chỗ, cả người giống như viên đạn pháo cấp tốc bắn về phía nhân viên sòng bạc đứng cách đó không xa.

Hiển nhiên. Ảnh Tử cũng đã nhìn ra cho dù hắn dùng gien số 1, cũng không phải là đối thủ của Trần Phàm, đường sống duy nhất của hắn đó là tiếp tục bắt con tin, khiến cho Trần Phàm ném chuột sợ vỡ bình.

- Hô! Hô!

Ảnh Tử sau khi bị thương, tốc độ chậm hơn trước đó, nhung so sách với cao thủ cách đấu bình thường, tốc độ cũng còn rất khủng bố, nhanh tới mức làm cho Nạp Lan Hương Hương cùng các nhân viên sòng bạc không nhìn thấy rõ.

Nhưng tốc độ như vậy rơi trong mắt của Trần Phàm, vô cùng chậm chạp, không đáng nhắc tới!

- Sưu!

Ảnh Tử mới vừa di động, Trần Phàm cũng liền di động, tốc độ của hắn so với Ảnh Tử càng nhanh như chớp.

Ngay sau đó.

Trần Phàm giống như một ngọn núi cao ngăn cản đường đi của Ảnh Tử, thủ hộ những nhân viên sòng bạc sau lưng, làm Ảnh Tử không cách nào tiếp tục tiến thêm một bước!

Ảnh Tử biến sắc, cũng không tiếp tục lao tới, cũng không chút dừng lại, đột nhiên chuyển biến phương hướng bắn về phía Nạp Lan Hương Hương đang đứng bên trái Trần Phàm, ý đồ muốn kèm nàng làm con tin lần nữa.

- Mày chết đi!

Nhận thấy được ý đồ của Ảnh Tử, Trần Phàm quát lạnh một tiếng, đột nhiên gia tộc giống như quỷ mị bay về phía Ảnh Tử, sát ý hoàn toàn bùng nổ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio