Cực Phẩm Thiên Vương

chương 668: báo cho trần phàm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vào buổi trưa, ánh nắng chói chang chiếu xuống sân viện nhà cổ Nạp Lan gia tộc, làm tòa nhà có niên đại lâu đời này càng tỏa sáng sinh cơ.

Là thành viên đời thứ ba của Nạp Lan gia, Nạp Lan Hương Hương vì là thân nữ nhi, địa vị trong nhà chỉ được xem là bình thường.

Chỗ ở của nàng nằm ở góc tây nam cổ viện, là một tòa lầu nhỏ hai tầng.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng nạp Lan Hương Hương.

Bên trong phòng, cầm kỳ thư họa đều có đầy đủ, trên cửa sổ có hai chậu hoa, vì ít tưới nước nên có vẻ khô héo.

Đứng trước cửa sổ, Nạp Lan Hương Hương vươn tay, nhẹ nhàng chậm rãi hái đóa hoa khô héo xuống.

Một cánh hoa, hai cánh, ba cánh hoa...

Đóa hoa khô héo bong ra từng cánh, cuối cùng chỉ còn lại một lớp nhỏ còn hơi tươi thắm bên trong, đóa hoa dưới ánh mặt trời, như tản ra hương thơm ngát.

Cầm đóa hoa trong tay, Nạp Lan Hương Hương đón lấy ánh mặt trời, đưa mắt nhìn về phía mặt hồ thật yên lặng.

Hồ nhỏ kia là nơi nàng thích chơi đùa nhất lúc còn bé, vào lúc mùa hè thường cùng chị nàng chơi chèo thuyền, mùa đông còn chơi trò đắp người tuyết hoặc ném tuyết.

Tính khí nàng bướng bỉnh, lúc cùng thành viên đời thứ ba của Nạp Lan gia chơi trò ném tuyết, cho dù bị ném sưng mặt cũng không hề khóc, cũng không cáo trạng, mà lại ném ngược trở lại người làm nàng bị thương, thẳng đến khi người đó phải cầu xin tha thứ mới thôi.

Kể từ hôm đó, trong những thành viên nam giới đời thứ ba của Nạp Lan gia, không còn ai dám đắc tội nàng, cũng không dám khi dễ Nạp Lan Minh Châu.

Trưởng bối trong Nạp Lan gia đều nói: Nàng ngày càng giống chị của Nạp Lan Minh Châu.

Mà trên thực tế quả thật như thế, từ nhỏ đến lớn, đều do nàng che chở cho chị nàng.

Nhìn mặt hồ, Nạp Lan Hương Hương không khỏi nhớ lại cuộc sống vô ưu vô lự ngày xưa, nhớ về chị của nàng, Nạp Lan Minh Châu.

Nghĩ nghĩ, đột nhiên như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Nạp Lan Minh Châu hiện lên mặt hồ, thân hình nàng thoáng run lên, nguyên bản khuôn mặt đang tĩnh lặng cũng chợt trở nên tái nhợt.

- Chị ơi, Hương Hương cùng Bảo Nhi đều rất nhớ chị.

Nhìn nhìn, đôi mắt nàng hơi đỏ lên, đóa hoa rơi khỏi tay nàng, rớt xuống mặt đất.

Nàng cũng không chụp lấy đóa hoa kia, mà lẳng lặng nhìn xuống mặt hồ.

Cứ lẳng lặng đứng nhìn mặt hồ, tùy ý cho tầm mắt mơ hồ dần dần, hình ảnh mờ nhạt...

Cùng lúc đó.

Long Nữ lái chiếc Cayenne chạy vào đại viện nhà cổ của Nạp Lan gia.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa xe chiếu vào bên trong, Long Nữ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chăm chú lái xe, ở phía sau Bảo Nhi đang hạnh phúc rúc vào trong lòng Trần Phàm.

Tối hôm qua Trần Phàm cùng Nạp Lan Vĩnh Kha đưa Ngu Văn Hổ vào trong bệnh viện, liền đi tới cổ viện Nạp Lan gia gặp Bảo Nhi.

Bảo Nhi thật không ngờ Trần Phàm lại đến Đại Liên, hưng phấn nhảy nhót vui mừng, làm ầm ĩ vui đùa với Trần Phàm tới hơn mười hai giờ đêm mới mệt mỏi đi ngủ.

Ngủ thật muộn, nhưng sáng sớm hôm nay Bảo Nhi lại thức rất sớm, Bảo Nhi chạy ra sân viện tìm Trần Phàm còn đang luyện công buổi sáng, đòi Trần Phàm đưa cô bé ra ngoài chơi, bảo là muốn giới thiệu cho Trần Phàm hiểu biết một chút về cảnh sắc của Đại Liên.

Một lần đi ra, đi mãi cho đến tận bây giờ.

Thậm chí nếu không phải Nạp Lan Vĩnh Kha gọi điện nói mời Trần Phàm buổi trưa quay về cùng dùng cơm. Bảo Nhi còn muốn tiếp tục dẫn Trần Phàm ra bờ biển du ngoạn.

- Đúng rồi đại ca ca, hôm nay tâm tình của dì út tựa hồ không tốt lắm.

Chơi từ sáng sớm, Bảo Nhi có chút mệt mỏi nằm trong lòng Trần Phàm nghỉ ngơi một lát, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, ngồi dậy nháy mắt nói:

- Sáng nay Bảo Nhi tìm dì út, muốn dì út cùng đi chơi với chúng ta, nhưng dì út không đi.

Nhìn thấy ánh mắt đơn thuần của Bảo Nhi, nghe được lời nói nghi hoặc của cô bé, trong lòng Trần Phàm chợt thở dài.

Hắn tự nhiên hiểu rất rõ, nguyên nhân tâm tình Nạp Lan Hương Hương không vui!

Vừa thở dài, ánh mắt Trần Phàm chợt lóe ra, do dự có nên nói chuyện với Nạp Lan Hương Hương một lần hay không.

Bảo Nhi thấy Trần Phàm trầm mặc, cũng không hỏi thêm nhiều lời, nhu thuận dựa vào trong lòng Trần Phàm.

Rất nhanh, Long Nữ lái chiếc Cayenne đi vào trước cửa tòa lầu hai tầng bên trong đại viện nhà cổ.

Ngay cửa tòa lầu, Cổ Bình An đứng chờ đã lâu, nhìn thấy xe dừng lại, bước lên mở cửa sau cho Trần Phàm, nói:

- Trần tiên sinh, tiểu vương gia và vương gia đợi ngài đã lâu.

Trần Phàm gật đầu, để Bảo Nhi xuống xe trước.

- Bảo Nhi. ông cố và ông ngoại của cháu có chuyện cần bàn với Trần tiên sinh, chú Bình An đưa con đi rửa mặt, một lát ăn cơm.

Nhìn thấy Trần Phàm xuống xe, Cổ Bình An nắm tay Bảo Nhi nói.

- Dạ.

Cho tới nay, Bảo Nhi luôn rất hiểu chuyện, lần này cũng không ngoại lệ, nghe được Cổ Bình An nói Trần Phàm cần bàn chuyện với ông ngoại và ông cố, nhu thuận gật đầu, cũng không vòi vĩnh đi cùng Trần Phàm.

- Đại ca ca, lát nữa gặp!

Đáp ứng Cổ Bình An, Bảo Nhi vẫy bàn tay nhỏ bé, tạm biệt Trần Phàm.

Trần Phàm cười vẫy tay.

Vẻ mặt Long Nữ vẫn lãnh tĩnh nói:

- Tôi không vào cùng anh đâu.

- Được.

Trần Phàm nghĩ nghĩ, cũng không cự tuyệt:

- Nhưng một lát cô cùng dùng cơm với tôi.

- Ân.

Long Nữ thoáng do dự, gật đầu đồng ý.

Thấy Long Nữ gật đầu, Trần Phàm không nói thêm lời nào, xoay người đi vào tòa lầu.

Bên trong đại sảnh, Nạp Lan Đức Long cùng Nạp Lan Vĩnh Kha biết Trần Phàm đi vào liền dừng cuộc nói chuyện.

Lúc này thấy Trần Phàm đi vào đại sảnh, hai người không hẹn mà cùng đứng dậy nghênh đón.

- Tiểu Phàm, lại đây ngồi.

Nạp Lan Đức Long tươi cười làm ra thủ thế như mời, ý bảo Trần Phàm ngồi vào bên trái hắn.

Nhìn thấy dáng tươi cười của Nạp Lan Đức Long, hơn nữa còn thay đổi cách xưng hô đối với mình, trong lòng Trần Phàm cảm thấy thật nghi hoặc.

Bởi vì ngày hôm qua khi Nạp Lan Đức Long nhìn thấy hắn, còn xưng hô hắn là Trần tiên sinh.

Tuy rằng nghi hoặc, nhưng Trần Phàm cũng không biểu hiện trên mặt, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Nạp Lan Đức Long.

Nhìn thấy Trần Phàm đã ngồi xuống, Nạp Lan Vĩnh Kha chủ động đi pha trà, mà Nạp Lan Đức Long ngồi xuống ghế thái sư của mình, vuốt vuốt chòm râu trắng, suy nghĩ một chút, chậm rãi nói:

- Tiểu Phàm, cảm giác Đại Liên thế nào?

- Là địa phương rất tốt.

Trần Phàm cười nói:

- Cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái, là một thành phố rất thích hợp ở lại.

- Vậy sau này nếu cậu có rảnh thì tới chơi vài ngày.

Nạp Lan Đức Long cười cười nói:

- Nếu ở nhà cổ không quen, có thể ở lại biệt thự tại bờ biển.

Ân?

Trần Phàm thoáng ngẩn ra, trong lòng thật tò mò vì sao thái độ của Nạp Lan Đức Long đối với mình lại chuyển biến nhanh như vậy.

Có lẽ đã nhận ra vẻ nghi hoặc của Trần Phàm, Nạp Lan Đức Long cũng không làm ra vẻ huyền bí, nhìn thẳng Trần Phàm nói:

- Tiểu Phàm, có một việc tôi cảm thấy được phải nói cho cậu biết.

- Mời lão gia tử cứ nói.

Trong lòng Trần Phàm càng tò mò, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Hương nha đầu có rồi.

Nạp Lan Đức Long chậm rãi nói.

Có rồi?

Trần Phàm cũng không kịp phản ứng, vẻ mặt nghi hoặc.

- Nó có con của cậu.

Nạp Lan Đức Long bổ sung.

Nạp Lan Hương Hương có con của mình!

Nghe vậy cả người Trần Phàm chợt rung mạnh, một nỗi chấn kinh thoáng hiện từ tận sâu trong linh hồn, hoàn toàn chiếm cứ khắp thân thể hắn, thế cho nên hắn giống như bị choáng váng trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn Nạp Lan Đức Long thật lâu không trả lời.

- Ai, tiểu Phàm, thật không dám giấu diếm, Hương Hương vì cảm thấy tự trách lẫn áy náy, có lỗi với cậu, nên không có ý định đem tin tức này nói cho cậu biết. Nó cảm thấy nếu nó nói với cậu, cậu sẽ vì đứa con của hai người mà bị bức bách ở chung với nó.

Nạp Lan Đức Long nói tới đây, than thở:

- Tuy rằng nó thích cậu, rất muốn ở chung một chỗ với cậu, nhưng nó biết mình không xứng với cậu!

Trần Phàm cũng không trả lời, tựa hồ còn chưa hoàn toàn hồi phục lại tinh thần.

Nạp Lan Đức Long lại tiếp tục nói:

- Nhưng tôi lại cảm thấy, dù sao đó cũng là con của hai người, chúng tôi không nên giấu diếm chuyện này. Dù sao loại chuyện này nếu giấu diếm cũng không phải biện pháp - dựa theo ý của Hương Hương, nó dự định tự mình nuôi lớn đứa bé, nhưng khổ nỗi đứa bé không có người cha bên cạnh, tóm lại cũng là chuyện không nên, cậu cảm thấy thế nào?

Trần Phàm theo bản năng gật đầu, sắc mặt vẫn còn chút hốt hoảng, tựa hồ trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận được sự thật.

Không thể tiếp nhận sự thật chứ không phải hắn không muốn nhận lấy trách nhiệm!

Ngược lại cho tới nay, hắn vẫn luôn là một người đàn ông cực kỳ có trách nhiệm!

Cũng chính bởi vì như vậy, sau khi phát sinh loại quan hệ kia với Nạp Lan Hương Hương, hắn không biết nên làm sao đối mặt với nàng.

Mà hiện giờ...hắn và Nạp Lan Hương Hương còn có con!

Bản thân là người nắm quyền Nạp Lan gia tộc, Nạp Lan Đức Long tự nhiên vô cùng nguyện ý nhận Trần Phàm làm cháu rể của Nạp Lan gia!

Mà giờ này khắc này, nhìn thấy Trần Phàm sau khi nghe được tin tức kia, vẻ mặt lại hoảng hốt, hắn không khỏi có chút lo lắng, lo lắng Trần Phàm sẽ không bởi vì chuyện có đứa con mà chịu tiếp nhận Nạp Lan Hương Hương.

Trong lòng lo lắng, Nạp Lan Đức Long hít sâu một hơi, nói:

- Lúc trước sau khi chuyện của Minh Châu phát sinh, Nạp Lan gia chúng tôi biết cậu cũng không nợ chúng tôi chuyện gì, ngược lại chúng tôi còn phải cảm kích cậu, Hương nha đầu lại không hiểu lý lẽ, khăng khăng cho rằng cậu giết chết chị của nó! Vì thế tôi có giáo huấn nó, nhưng từ nhỏ tính tình nó đã cứng đầu, chuyện đã nhận thức, ai cũng không khuyên bảo được nó cả.

- Vì muốn báo thù cho chị của nó, nó quỳ trước cửa phòng tôi ba ngày ba đêm, thẳng cho đến khi hôn mê. Sau lần đó, nó một mình mang theo Bảo Nhi xuôi nam tìm cậu báo thù.

- Nguyên bản chuyện này Nạp Lan gia phải ngăn cản nó, nhưng tính tình của nó thật sự rất chấp nhất, tôi sợ ngăn cản không được còn kích thích nó thêm, cuối cùng đành để mặc cho nó xuôi nam.

Nạp Lan Đức Long nói tới đây, thần tình áy náy nói:

- Tôi biết trong thời gian qua, Hương nha đầu đã gây cho cậu rất nhiều phiền toái, mà cậu chẳng những không trách móc nó, lúc ở Hong Kong còn mạo hiểm sinh tử cứu nó ra!

- Hôm nay nương cơ hội này, tôi thay mặt nó, đồng thời cũng đại biểu Nạp Lan gia cảm ơn cậu!

Vừa nói xong, Nạp Lan Đức Long đứng lên, bái Trần Phàm thật sâu!

- Nạp Lan lão tiên sinh.

Trần Phàm thấy thế đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng đỡ lấy Nạp Lan Đức Long nói:

- Ngài đừng làm như vậy. Tôi chưa từng trách cô ấy, bởi vì lúc đầu tôi không cứu được Minh Châu tiểu thư, đích xác là lỗi của tôi! Muốn nói cảm tạ, hẳn phải do tôi cảm tạ Nạp Lan gia mới đúng!

Lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Trần Phàm hơi có chút ảm đạm.

Dù hiện tại bệnh tình của hắn đã khỏi hẳn, nhưng hắn vẫn không quên được chuyện mình từng ngộ sát Nạp Lan Minh Châu.

Chuyện kia nhiều ít vẫn còn một chút ảnh hưởng đối với hắn.

- Tiểu Phàm, chuyện của Minh Châu trong lòng người của Nạp Lan gia đều hiểu rõ. Hôm nay sở dĩ tôi nói cho cậu biết chuyện Hương Hương mang thai con của cậu, cũng không phải muốn bức bách cậu làm chuyện gì, chỉ là cảm thấy được cậu nên biết chuyện này mà thôi!

Nạp Lan Đức Long nghiêm mặt nói:

- Xử lý chuyện của Hương nha đầu và con cậu như thế nào, quyền lựa chọn nằm trong tay cậu, Nạp Lan gia tuyệt không bắt buộc!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio