- Tiểu Mỵ có phải con thích Trần Phàm hay không?
Trong phòng ngủ, Diệp Mỵ nhìn thấy hành động buồn cười của Diệp Tranh Vanh, oán khí trong lòng tiêu tán hơn phân nửa, từ nhỏ nàng đã không còn mẹ, do một tay Diệp Tranh Vanh nuôi lớn, tuy rằng tính tình cực kỳ phản nghịch không lớn không nhỏ với Diệp Tranh Vanh, nhưng tình cảm cha con của hai người khá tốt, nếu không Diệp Mỵ cũng sẽ không đồng ý vì Diệp Tranh Vanh mà đính hôn với tên mặt trắng nhỏ Tiết Thanh kia.
Nhưng...
Khi nàng nghe được câu hỏi của Diệp Tranh Vanh, không khỏi cả kinh há to miệng, theo sau...xưa nay nàng vốn luôn điên điên khùng khùng, lại biểu lộ ra vẻ thẹn thùng hiếm có.
Biểu hiện khác thường của Diệp Mỵ càng làm Diệp Tranh Vanh xác nhận điểm này.
Trong ký ức của hắn, muốn đứa con vô pháp vô thiên như Diệp Mỵ lộ ra biểu tình thẹn thùng, tuyệt đối còn khó khăn hơn việc để Diệp Mỵ đi câu dẫn nữ hoàng Anh quốc.
Sự thật đúng như ý nghĩ của Diệp Tranh Vanh.
Một câu nói của hắn liền đâm trúng lòng riêng tư của Diệp Mỵ.
Cho tới nay, Diệp Mỵ chỉ động tâm với "hai" người đàn ông, một là Trần Phàm ngày xưa từng giống như chiến thần xuất hiện, giết chết bọn cướp cứu nàng cùng Diệp Tranh Vanh, một là Đồ Tể trong CS thần chắn sát thần, phật chắn sát phật.
Hiện giờ nàng đã biết, "hai" người này kỳ thật chỉ là một người.
Nàng thích Trần Phàm sao?
Đáp án là khẳng định!
Nếu không phải ưa thích Trần Phàm, nàng sẽ không liều lĩnh chạy tới đại lục mật báo cho Trần Phàm.
Nếu không phải ưa thích Trần Phàm, nàng sẽ không nắm chặt tay, đỏ bừng mắt, cắn môi nhìn Diệp Tranh vanh hô to:
- Nếu Trần Phàm chết ở nước Mỹ, tôi sẽ cho Tiết gia chôn cùng!" Câu nói mang theo vài phần tính trẻ con nhưng lại phát ra từ sâu trong nội tâm.
Nàng thật sự thích Trần Phàm.
Thật thích lắm...thích lắm...
Nhưng mà...
Lúc này nghe câu hỏi của Diệp Tranh Vanh, Diệp Mỵ lập tức nghiêm mặt, vẻ mặt cứng rắn nói:
- Tôi nói, Diệp lão đầu, khi nào ông đã biến thành một bà thích chuyện bát quái rồi vậy?
Diệp Tranh Vanh dở khóc dở cười.
- Không đúng, chồn đi chúc tết cho gà không chút lòng hảo tâm, Diệp lão đầu, ông đột nhiên đi tới tìm tôi, há mồm liền nhắc tới Trần Phàm, có phải Thanh bang đã bị Trần Phàm tiêu diệt rồi hay không?
Diệp Mỵ thấy Diệp Tranh Vanh không nói lời nào, trong lòng vừa động, hơi có vẻ kích động hỏi.
Việc Diệp Mỵ có thể đoán được điểm này Diệp Tranh Vanh cũng không cảm thấy kỳ quái.
Mà trên thực tế, lần này hắn đến Las Vegas đầu tiên là vì xử lý một ít vụ làm ăn, thuận tiện đến thăm Diệp Mỵ, nhưng khi biết được bi kịch xảy ra với hai gia tộc Qiesi Jarno và Profaci là do Trần Phàm làm ra, mục đích hành trình đến Las Vegas lần này của hắn đã lặng yên thay đổi.
- Ai, xem ra cha đã già rồi, không còn dùng được, xem người không chuẩn bằng con gái bảo bối của cha rồi.
Diệp Tranh Vanh cười trêu ghẹo nói:
- Con gái bảo bối, con đã đoán đúng, trong trận chiến giữa Trần Phàm cùng Thang bang, trước mắt Trần Phàm đang chiếm được thượng phong tuyệt đối, hơn nữa còn rất nhanh có thể chấm dứt cuộc chiến tranh này.
- Thật...thật sự?
Nghe được lời nói của Diệp Tranh Vanh, Diệp Mỵ kích động đến run rẩy cả người, bộ ngực phía trước liên tục nảy lên, vô cùng mê người.
Nhận thấy được vẻ kích động phát ra từ sâu trong nội tâm của Diệp Mỵ, Diệp Tranh Vanh càng thêm xác định phán đoán của mình, gật đầu cười.
- Hô...a...
Nhìn thấy Diệp Tranh Vanh gật đầu xác nhận, Diệp Mỵ đang ngừng thở chờ đáp án liền thở phào thật mạnh, trên mặt tràn ngập vẻ hưng phấn cùng vui buồn lẫn lộn.
- Con gái bảo bối, Trần Phàm có biết con thích hắn không?
Diệp Tranh Vanh tiếp tục truy vấn.
Nghe được câu hỏi của Diệp Tranh Vanh, khuôn mặt Diệp Mỵ chợt đỏ lên, trừng mắt nhìn Diệp Tranh Vanh tức giận nói:
- Diệp lão đầu, tôi nói ông chịu ngừng lại chưa?
- Khái khái...
Diệp Tranh Vanh cố ý ho khan hai tiếng, che giấu xấu hổ đồng thời cười nói:
- Tiểu Mỵ, lần này trở lại nước Mỹ cha thật sự khắc sâu trí nhớ. Sau khi suy nghĩ kỹ, cha ý thức được mình đã quá phận can dự vào cuộc sống tình cảm của con quả thật là không đúng.
- Lão Diệp, ông đang uống lộn thuốc phải không?
Diệp Mỵ nhìn vào người cha mà trong ánh mắt đều chỉ có đồng đô la, lúc trước ông vì lợi ích mà muốn ép nàng gả cho Tiết Thanh, hiện giờ nói vậy nhất thời làm nàng cảm thấy được có điểm gì là lạ.
Vẻ mặt Diệp Tranh Vanh đầy biểu tình son sắt:
- Tiểu Mỵ, cha cam đoan từ nay về sau tuyệt đối sẽ không can dự đời sống tình cảm của con nữa. Ân, cha biết con thích Trần Phàm, buông tay theo đuổi đi, cha ủng hộ con!
A...
Nếu như nói trước đó khi Diệp Tranh Vanh nhắc tới việc riêng tư khiến Diệp Mỵ hơi có vẻ thẹn thùng, như vậy giờ này khắc này, Diệp Tranh Vanh cổ vũ Diệp Mỵ theo đuổi Trần Phàm, hoàn toàn vượt ngoài sự dự đoán của Diệp Mỵ, hơn nữa còn làm khuôn mặt nàng đỏ bừng.
- Hắc hắc, con gái bảo bối, tục ngữ nói nam truy nữ cách một ngọn núi, nữ truy nam cách một tầng giấy mỏng.
Diệp Tranh Vanh cười híp mắt nói, nhưng trong lòng đang đánh bàn tính như ý, theo hắn xem ra, nếu Trần Phàm có thể trở thành con rể của Diệp gia, như vậy bằng vào năng lực trong trận chiến này mà Trần Phàm thể hiện ra, Diệp gia tuyệt đối sẽ trở thành gia tộc người Hoa cường đại nhất Bắc Mỹ!
Diệp Mỵ vốn vì câu nói của Diệp Tranh Vanh mà xấu hổ đỏ mặt, lúc này nghe được lời nói vô sỉ của Diệp Tranh Vanh, trong lòng vừa động, mơ hồ hiểu được điều gì, trợn mắt hừ lạnh nói:
- Diệp lão đầu, sao ông không nói nữ truy nam còn cách một tầng màng trinh đây?
Màng trinh?
Nghe được câu này, dù Diệp Tranh Vanh đã sớm kiến thức sự cường đại của con gái, cũng thật sự á khẩu không biết nói gì.
- Hừ, Diệp lão đầu, đừng tưởng rằng chút tâm tư này của ông tôi không biết, tôi cho ông biết, không có cửa!" Diệp Mỵ hừ hừ nói.
Diệp Tranh Vanh đấm ngực nói:
- Ai, con gái bảo bối, nên nói cha đã nói hết rồi, đáng thương cho cha một tấm lòng tốt a, con đã không lĩnh tình, cha cũng không lãng phí võ mồm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trong lúc nói chuyện, Diệp Tranh Vanh lén lút quan sát biểu tình của Diệp Mỵ, thấy nàng mặt ngoài không phản ứng nhưng trong lòng lại có chút rục rịch.
Nhìn thấy Diệp Mỵ không nói lời nào, Diệp Tranh Vanh biết có hi vọng, đang định thêm mắm dặm muối nói thêm gì đó, lại nghe được tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang.
Ngay sau đó, không đợi Diệp Tranh Vanh mở miệng, sắc mặt Jack thật nghiêm túc xuất hiện ngay cửa phòng.
- Làm sao vậy Jack?
Nhận thấy được vẻ nghiêm túc trên mặt Jack, chân mày Diệp Tranh Vanh nhíu lại, mơ hồ cảm thấy có vấn đề.
Trong ký ức của hắn, Jack là một bảo tiêu luôn luôn rất hiểu quy củ, chưa bao giờ đường đột cắt đứt cuộc nói chuyện giữa cha con hắn, hơn nữa cũng rất ít biểu lộ ra dáng vẻ nghiêm túc đến như thế.
- Ông chủ, Tiết Thanh mang theo một đám người tới biệt thự, hắn nói muốn gặp tiểu thư.
Jack chậm rãi mở miệng, sau đó như xác minh suy đoán của Diệp Tranh Vanh, lại bổ sung nói:
- Tiết Thanh mang theo cao thủ, xem bộ dáng là đến làm phiền.
- Ta kháo, rốt cục là thế đạo gì a, tên mặt trắng nhỏ Tiết Thanh cũng dám chủ động đến tìm lão nương phiền phức?
Nghe được lời Jack nói, không đợi Diệp Tranh Vanh mở miệng, vẻ mặt Diệp Mỵ thật khó chịu nói:
- Xem ra lão nương không đập cho mặt hắn nở hoa đào, hắn không biết vì sao hoa đào lại hồng như vậy!
- Tiểu Mỵ, đừng hồ nháo.
Diệp Tranh Vanh sắc mặt ngưng trọng mở miệng:
- Con ở yên trong phòng ngủ, không có mệnh lệnh của cha, không cho phép đi ra ngoài.
Ân?
Rất ít nhìn thấy Diệp Tranh Vanh nghiêm túc nói chuyện như vậy với mình, Diệp Mỵ nghe được lời của hắn không khỏi ngẩn ra.
Mà Jack lại ngầm thở dài.
Bởi vì.
Hắn nhìn ra được lần này Tiết Thanh đến, không có ý tốt!